- Lão giả, thế nào, có giết chết bọn họ không!
Phó Đông Ba nằm trên mặt đất chờ tin tức tốt, thấy lão giả nhà mình tiến vào vội vàng hỏi.
- Không có!
Lão giả Phó gia lắc đầu nói.
- Chuyện gì đã xảy ra, ông để cho bọn họ chạy sao, đồ vô dụng!
Phó Đông Ba nhất thời giận dữ.
- Cậu chủ, cậu biết là đã chọc phải người nào chưa!
Lão giả Phó gia nhìn Phó Đông Ba tên con em nhà giàu này khó chịu nói.
- Hừ! Người nào!
- Tần Thiên! gia chủ Tần gia đương nhiệm, tôi không thể phế đi hắn, tôi không phải là đối thủ của hắn, một chiêu liền thất bại!
Lão giả Phó gia nhìn Phó Đông Ba lạnh lùng nói.
- Cái gì!
Giờ khắc này, Phó Đông Ba cũng choáng váng, Tần Thiên lại là gia chủ Tần gia, hắn còn tưởng rằng bất quá là tay chân của Tạ gia mà thôi, không nghĩ tới lại là gia chủ Tần gia đệ nhất đại gia tộc ở Đế Đô, không ngờ chọc phải gia chủ Tần gia, còn uy hiếp đối phương.
- Không... Không có khả năng, nhất định là giả mạo, ta không tin!
Phó Đông Ba không tin nói, nếu như đối phương là gia chủ Tần gia, liền giết hắn, sẽ không đơn giản chỉ là phế đi như vậy.
Lão giả Phó gia nhìn vẻ mặt không thể tin được của Phó Đông Ba, tiếp tục nói:
- Giả mạo, cậu cho là ai cũng dám giả mạo Tần Thiên sao, trước không nói sẽ bị Tần gia giết chết, sau bị đại gia tộc kia truy sát cả nhà cũng không chống lại nổi, ai ngu như vậy đi giả mạo một gia tộc môn phái đông đảo như vậy để bị truy sát!
- Cậu chủ, cậu còn có thể giữ lại một mạng, nên cảm thấy may mắn đi!
Lão giả Phó gia lạnh lùng nói, Phó Đông Ba nằm trên mặt đất, vẫn là khuôn mặt không thể tin được... ...
- Tần Thiên, chuyện ngày hôm nay thật cảm ơn cậu, có thời gian thì ghé thăm nhà của tôi, gia gia tôi muốn gặp cậu một lần, muốn cảm tạ cậu về chuyện của tôi, nhất định cậu phải tới!
Tạ Phong nhìn Tần Thiên nói.
- Tần Thiên, anh có thời gian cũng đến Tống gia em, cha em nếu biết anh đã giúp em sẽ rất muốn gặp anh để cảm ơn!
Tống văn đình cũng nói.
- Được, có thời gian nhất định sẽ đi!
Tần Thiên nhìn hai người cười nói, lập tức Tạ Phong chở theo Tống Văn Đình lái xe đi về nhà, còn lại hai người Tần Thiên ở bên lề đường.
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên rất khó chịu:
- Hừ! Có tôi theo dõi cậu lúc đánh nhau, nếu tôi không quản lý cậu không biết cậu sẽ gây ra chuyện gì nữa!
- Tôi van cô, đại tỷ, cô đều thấy được, tôi cũng bị ép buộc thôi. Cô có chịu được hay không khi anh em của cô bị người khác làm nhục, đổi lại là cô, cô sẽ xử lý như thế nào!
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh, vô cùng phiền muộn nói.
- Hừ!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, hừ lạnh một tiếng, không nói gì, Tần Thiên nói cũng không phải không có lý, điều không phải hắn chủ động gây sự người ta, thế nhưng không biết vì sao, Mị Ảnh đối với Tần Thiên tâm lý hay khó chịu.
- Được rồi, tôi có thể trở về nhà hay chưa, bây giờ gần mười giờ rồi!
Tần Thiên hỏi Mị Ảnh.
- Cút đi, sáng sớm ngày mai lúc tám giờ, gặp ở chỗ cũ, phải đến đúng giờ đừng để tôi phải đi đến nhà tìm cậu!
Mị Ảnh nói xong xoay người rời đi, không để ý một chút tới Tần Thiên.
- Mẹ kiếp! Kiêu ngạo cái gì, thứ con gái chết bầm, lão tử sẽ không đúng giờ, để xem cô sẽ làm gì tôi!
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh trong lòng thầm nghĩ, lập tức hướng phía trong đi. ...
Tại nhà của Đồng Văn Văn.
Đã hơn mười giờ, Đồng Văn Văn đi tắm nước nóng xong trở về phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Thiên. Ngày hôm nay cùng Tần Thiên hàn huyên qua điện thoại, còn chưa đủ, trong lòng vẫn mong muốn nói chuyện phiếm cùng Tần Thiên, càng muốn gặp mặt Tần Thiên.
Lễ đầu năm, tất cả mọi người đều bộn bề công việc, khẳng định một thời gian sau, nhất là Tần Thiên là người của Tần gia, khẳng định còn bận rộn hơn, có thể gọi điện thoại một chút Đồng Văn Văn đã đủ hài lòng.
Nghĩ tới đây, Đồng Văn Văn chui vào trong chăn, nằm xuống, liền tìm số điện thoại của Tần Thiên mà gọi điện, bộ dạng của một tiểu cô nương với tình yêu cuồng nhiệt, khuôn mặt chờ mong, tim đập thình thịch.
- Tạp sát!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Đồng Văn Văn lập tức nhìn sang, cho là dì tìm mình nói chuyện, kết quả lại phát hiện một người áo đen đi đến, nhất thời dọa Đồng Văn Văn giật mình, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, cầm chăn bưng kín thân thể.
- Là ai, muốn làm gì, dì ơi, có người đột nhập!
Đồng Văn Văn hô to lên, thế nhưng bà dì ở sát vách cũng không có một chút phản ứng, bởi vì giờ khắc này Hà Tuệ Linh phòng bên cạnh nằm ở trên giường, đã ngủ mê man rồi.
- Đừng sợ, tôi sẽ không làm thương tổn cô!
Người mặt áo đen nhìn Đồng Văn Văn chậm rãi nói, âm thanh phát ra cực kỳ kinh khủng, như giọng nói của mụ phù thủy trong phim ảnh, khàn khàn vô tình.
- Ngươi đừng tới đây, tránh xa ta ra!
Đồng Văn Văn hoảng sợ nói, vừa dứt lời, Đồng Văn Văn đã cảm thấy đầu của mình đột nhiên rất đau, sau một khắc, cả người Đồng Văn Văn ngã xuống trên giường, mất đi cảm giác...