- Cô nàng này sao vậy, gọi điện tới mà không nói câu nào!
Tần Thiên nghi ngờ nhìn điện thoại trên tay, cuộc gọi của Đồng Văn Văn gọi đến mà một câu nói cũng không có.
- Alo! Văn Văn!
Tần Thiên cầm hô to, kết quả âm thanh gì cũng không có, Tần Thiên tắt điện thoại, sau đó gọi lại.
Thế nhưng điện thoại không có người bắt máy, chuyển qua chế độ tự động tắt máy, Tần Thiên gọi liên tục nhiều lần, nhưng vẫn không có ai nghe điện thoại.
Tần Thiên không khỏi nghi hoặc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt. Gần đây âm dương sư đang hoành hành ở Đế Đô, cũng không biết có phải do bọn người đó làm càng. Hiện tại hắn và đệ đệ Cực Lạc lão tổ kết thù, đối phương đã từng nói qua muốn giết thân nhân bằng hữu của hắn, không biết có ra tay với Đồng Văn Văn hay không.
- Không được, phải mau chóng đến xem!
Tần Thiên đi được nửa đường, quay đầu lại, nhanh chóng chạy đến chỗ của Đồng Văn Văn.
Không đến hai mươi phút, Tần Thiên đi tới tiểu khu Đồng Văn Văn ở, bay thẳng vào bên trong, nhanh chóng tiến vào chỗ Đồng Văn Văn ở, đi tới trước.
Hiện tại đã hơn mười một giờ khuya, từ ngoài khe cửa nhìn vào, bên trong phòng không có bất kỳ ngọn đèn nào, Đồng Văn Văn và Hà Tuệ Linh chắc đang ngủ, vì vậy Tần Thiên cũng không có nhấn chuông cửa làm phiền, mà trực tiếp đứng ở trước cửa, mở ra dị năng thấu thị nhìn vào bên trong phòng.
Rất nhanh, Tần Thiên thấy được toàn cảnh trong đại sảnh, bên trong có bật đèn, nhưng cửa phòng Đồng Văn Văn mở ra, Tần Thiên nhìn lại.
Vừa nhìn bên trong, Tần Thiên phát hiện Đồng Văn Văn không có trên giường, mà điện thoại di động của cô ấy lại nằm ở trên giường, gần như sắp rơi xuống đất.
- Chuyện gì đã xảy ra!
Tần Thiên thấy thế, nhất thời cảm giác được có điều không may xảy ra, Đồng Văn Văn không ở trong phòng, chăn cũng không thấy, gian phòng nhìn qua có chút bị loạn, đã gần nửa đêm chạy đi nơi nào, không biết Đồng Văn Văn và Hà Tuệ Linh có ngủ cùng nhau không.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên cũng không đoái hoài lễ phép hay không lễ phép, bay thẳng đến căn phòng của Hà Tuệ Linh nhìn sang.
- Không ổn, đã xảy ra chuyện!
Tần Thiên vừa nhìn thấy phòng của Hà Tuệ Linh sắc mặt nhất thời đại biến, Hà Tuệ Linh mặc áo ngủ té trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua cực kỳ suy yếu, Tần Thiên không suy nghĩ nhiều phá cửa, vội vàng xông vào.
- Dì ơi! Dì ơi!
Tần Thiên nhanh chóng vọt vào phòng Hà Tuệ Linh, một tay đỡ lấy cô bế lên, phát hiện thân thể của Hà Tuệ Linh cứng ngắc, rất lạnh, khí tức sinh mệnh yếu ớt, khí tức bên trong cơ thể đều đứt, cơ thể lại trúng độc, nếu đến chậm một bước Hà Tuệ Linh sẽ không thể cứu.
Tần Thiên ôm Hà Tuệ Linh lên giường, nhanh chóng truyền một đạo năng lượng vào trong cơ thể cô, giúp đẩy toàn bộ hàn khí ra ngoài, Tần Thiên lấy ra nội đan Cửu Mắt Bích Thiềm, nhanh chóng vận khí từ từ truyền vào trong thân thể Hà Tuệ Linh.
Qua chừng mười phút, độc trong người Hà Tuệ Linh đều bị Tần Thiên dồn xuống ngón tay, Tần Thiên lấy ra một cây tiểu đao, cắt qua một cái, máu độc màu đen bắn ra từ bên trong, chảy đầy lên tấm thảm bên dưới.
Chất độc đều đã xâm nhập vào bên trong máu của Hà Tuệ Linh, chỉ có phương pháp này mới có thể cứu chữa.
Không bao lâu, máu độc màu đen trên ngón tay của Hà Tuệ Linh đã chảy hết, bắt đầu chảy ra máu đỏ, Tần Thiên cầm máu, dùng năng lượng chữa trị cho ngón tay bị thương.
Ngay sau đó Tần Thiên lấy ra một quả Tử la quả, hóa thành chất lỏng, nhanh chóng cho Hà Tuệ Linh uống, rồi dùng năng lượng giúp cô luyện hóa.
Nửa tiếng sau, khí tức sinh mệnh trên người Hà Tuệ Linh từ từ khôi phục, so với lúc trước còn tốt hơn, cả người đều trẻ lại rất nhiều, thoạt nhìn càng thêm đẹp, đều là do công hiệu của Tử la quả.
- Ừ!
Hà Tuệ Linh ngâm khẽ một tiếng, từ từ mở mắt, mơ hồ phát hiện mình nằm biệt trong ngực của người nào đó.
- Dì... Dì ơi... Dì cảm thấy thế nào!
Tần Thiên nhìn Hà Tuệ Linh hỏi.
- Tần Thiên? Tại sao cậu lại ở đây?
Hà Tuệ Linh nhìn Tần Thiên nghi ngờ hỏi, nhìn lại phát hiện mình chỉ mặc áo ngủ nằm ở trong ngực Tần Thiên, ngực có nhiều chỗ lộ ra, nhất thời cả kinh, vội vàng ngồi dậy, đưa tay che ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Thiên.
- Tần Thiên, cậu thế nào lại ở trong phòng của tôi, cậu muốn làm gì!
Hà Tuệ Linh vừa nói, một bên nhanh chóng kiểm tra thân thể của mình, phát hiện chỗ riêng tư trên thân thể không bị xâm phạm, nhất thời thở dài, cuống quít kéo lấy chăn bảo vệ thân thể.
Tần Thiên nhìn thấy thế, biết Hà Tuệ Linh hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Dì, dì chớ có hiểu lầm, tôi vừa cứu dì, dì đã bị trúng độc. Khi tôi tới đây dì đã nằm trên mặt đất, dì nhìn trên mặt đất đi, vừa rồi tôi giúp dì giải độc, máu độc đã chảy ra dính ở trên đấy.
Tần Thiên chỉ vào tấm thảm lông tơ màu trắng đã bị nhuộm máu đen thùi lùi.
Hà Tuệ Linh nhìn thoáng qua, vẫn đang cảnh giác nhìn Tần Thiên, không tin tưởng lắm, bất quá trong đầu cũng nhớ mang máng hình như không hiểu vì sao mình bị ngã trên mặt đất.
Tần Thiên nhìn bộ dạng không tin tưởng của Hà Tuệ Linh cũng lười giải thích, hiện tại điều quan trọng là tìm Đồng Văn Văn, Hà Tuệ Linh bị trúng độc, Đồng Văn Văn đã xảy ra chuyện.
- Dì, dì biết Văn Văn ở đâu nào không, tôi tìm không thấy em ấy, tôi nghi là em ấy bị bắt cóc!
Tần Thiên nóng nảy nói.
- Bắt cóc? Làm sao có thể, con bé ở sát vách nói với tôi là đi ngủ mà!
Hà Tuệ Linh nghi ngờ.
- Không có, Văn Văn và chăn của em ấy đều biến mất, chỉ để lại điện thoại!
Tần Thiên nói.
- Cái gì!
Hà Tuệ Linh vừa nghe, sắc mặt đại biến, lập tức nhảy xuống giường, chạy vội qua phòng của Đồng Văn Văn, nhìn thấy tình huống bên trong, nhất thời nóng nảy.
- Văn Văn! Văn Văn! Văn Văn!
Hà Tuệ Linh hô to, tìm kiếm chung quanh. Tần Thiên thấy thế nghĩ Đồng Văn Văn chắc chắn bị bắt cóc, xem thủ pháp này, chắc là âm dương sư làm.
- Chết tiệt! Đừng để cho ta tìm được, bằng không tất cho ngươi sống không bằng chết!
Tần Thiên giận dữ nói thầm.
- Văn Văn, thực sự không tìm thấy, mau báo cảnh sát!
Hà Tuệ Linh hốt hoảng nói, vừa nói xong, điện thoại di động của Tần Thiên vang lên, Tần Thiên vội vàng lấy ra, vừa nhìn, là một dãy số xa lạ.
Tần Thiên bắt máy.
- Alo, tôi là Tần Thiên, tìm ai?!
Tần Thiên hỏi.
- Kiệt. . kiệt... Xin chào, Tần Thiên!
Điện thoại bên kia vang lên một tiếng nói khàn khàn, Tần Thiên vừa nghe đã biết là đệ đệ của Cực Lạc lão tổ.
- Vô sỉ, có phải là mày bắt cóc Văn Văn, em ấy hiện tại ở đâu. Nếu như mày dám đụng đến một sợi tóc nào của em ấy, tao chắc chắn sẽ làm cho mày sống không bằng chết!
Tần Thiên cầm điện thoại phẫn nộ quát.
- Kiệt. . kiệt... Mày uy hiếp tao, đáng tiếc tao không sợ, ha ha ha ha... !
Điện thoại bên kia nói xong liền ngắt máy.
- Alo! Mẹ nó... !
Tần Thiên bực tức nói, điện thoại đã bị cúp, Tần Thiên gọi lại, thế nhưng đối phương lại tắt.
- Mẹ kiếp!
Tần Thiên mắng to.