Ngụy Tấn tuyển chọn Đỗ Lâm, mọi người bắt đầu bàn luận. Bọn họ đều biết Đỗ Lâm lợi hại, tận mắt chứng kiến, những người khác không phải là đối thủ của cô ấy. Đỗ Lâm thi đấu Tần Thiên nhất định sẽ thua, nhất định sẽ làm chó.
Trong lúc nhất thời, đám người xung quanh đều suy nghĩ, Ngụy Tấn có đúng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng khi biết Tần Thiên muốn tới nơi này. Nên hắn đã cùng Đỗ Lâm thông đồng, một phen nhục mạ Tần Thiên. Bởi vì gia tộc của hai người bọn họ đều có thâm cừu đại hận với Tần Thiên.
- Làm sao bây giờ, bọn họ đã chọn người lợi hại nhất, sợ rằng chúng ta sẽ thua!
Tạ Phong lo lắng nói.
- Không cần phải tính toán so đo thách đấu làm chi, hay là làm càng bỏ cuộc còn giữ lại được chút thể diện so với phải giả làm chó!
Khai Đại Chí cũng khuyên nhủ, bởi vì Đỗ Lâm thật sự rất lợi hại.
Rất nhiều người cũng bắt đầu xầm xì, Tần Thiên sẽ làm chống đối hay không.
Ngụy Tấn rất đắc ý, nói với Tần Thiên:
- Ngươi không phải muốn đổi ý chứ! Nếu như ngươi muốn đổi ý cũng được, ta sẽ không so đo với ngươi!
- Đừng so sánh ta với ngươi! Ta không phải là loại tôn tử Ngụy gia các ngươi, đánh không lại bỏ chạy, hèn nhát như chó! Đó không là phong cách của ta!
Tần Thiên hung hăng phản kích nói, Ngụy Tấn vô cùng tức giận, sắc mặt tím tái. Người bên cạnh cười vang, Ngụy Tấn muốn nhục mạ Tần Thiên kết quả trái lại bị Tần Thiên hung hăng khiến hắn nhục nhã trước mặt mọi người, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
- Hừ! Được lắm! Ta nhìn xem ngươi làm thế nào thắng được ta!
Ngụy Tấn hừ lạnh một tiếng, không thèm nói thêm, trực tiếp ngồi xuống ghế.
- Ngụy thiếu gia, hà tất phải tức giận! Để tôi cho cậu xem, tôi làm thế nào giúp cậu nhìn thấy một con người - chó bò trở về!
Đỗ Lâm phách lối nói.
Tần Thiên một chút cũng không để ý tới Đỗ Lâm, ngẩng đầu nhìn về phía những cô gái trên đài, mở miệng nói:
- Các cô ai có ý giúp tôi chiến đấu!
Những cô gái kia vừa nghe Tần Thiên nói, đa số đều cúi đầu, rất hiển nhiên, tự nhận thực lực không bằng Đỗ Lâm, không dám anh dũng đi ra chiến đấu, miễn cho chết thảm.
- Không ai sao!
Tần Thiên lần thứ hai hỏi một câu.
- Có tôi!
Tần Thiên vừa dứt lời, thông đạo bên kia truyền đến một âm thanh to rõ, nhất thời tất cả mọi người đều nhìn sang. Thấy một cô gái vội vàng từ bên trong đi ra, cô gái này cao khoảng 1m75, da dẻ khỏe mạnh, mặt trái xoan, mũi cao thẳng, môi son má hồng, đôi chân mày đen kịt, tràn đầy dã tính. Vóc người khiến bất kì cô gái nào ở đây đều phải ghen tị, trước ngực một đôi vòng tròn lớn khoảng chừng 36g, cực kỳ cuộn trào mãnh liệt, khiến người nhìn phải nuốt nước bọt. Nhất là cô ấy mặc một bộ áo tắm hai mảnh hợp với da và phong thái của cô ấy, thoạt nhìn mười phần dã tính, khiến cho nội tâm người đàn ông không tự chủ được liền sinh ra dục vọng muốn chinh phục.
- Đứng đầu quân khu ở Đế Đô, tôn nữ của Phùng Thiên Trường - Phùng Thần Thần!
Lúc này có người hô to, cô gái này đó là tôn nữ mà đại lão quân khu Đế Đô Phùng Thiên Trường thương yêu nhất Phùng Thần Thần. Thực lực của cô ấy và Đỗ Lâm tương xứng, đều là cảnh giới bốn sao cấp chín. Phùng Thần Thần đã tới đây chiến đấu được vài lần, chưa từng bị đánh bại, bởi vì tham gia tranh tài rất ít, tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không nổi danh, không biết ngày hôm nay làm sao cô ấy lại tới đây.
- Tần Thiên, tôi là chiến sĩ của cậu không có vấn đề chứ!
Phùng Thần Thần đi tới trước mặt Tần Thiên, chống tay nhìn Tần Thiên hỏi bộ dạng vô cùng tự tin.
Tần Thiên nhìn thoáng qua bộ ngực trắng nõn của Phùng Thần Thần, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói:
- Tốt, không thành vấn đề!
- Nếu không có vấn đề gì, vậy thì bắt đầu đi!
Phùng Thần Thần không kịp chờ đợi, phi thân nhảy lên trên lôi đài. Bộ ngực to lớn trắng nõn trên thân mãnh liệt run chuyển. Đám thanh niên chung quanh đều bị hốt hồn, nếu có thể sờ vào bộ ngực của Phùng Thần Thần, có chết cũng không tiếc.
- Má ơi, nếu như con có thể lấy cô ấy về nhà thật tốt!
Tạ Phong nhìn Phùng Thần Thần trên đài hưng phấn nói, nói xong đã bị Tần Thiên vỗ một cái vào sau ót, đau khiến hắn sực tỉnh.
- Nha, ăn trông nồi ngồi trông hướng! Cậu không sợ Văn Đình giết chết cậu sao!
Tần Thiên nhìn nói.
- Hắc hắc, tôi chỉ nghĩ thầm mà thôi!
Tạ Phong ngượng ngùng, sờ sờ đầu nói.
Ngụy Tấn bên này, không nghĩ tới Phùng Thần Thần lại xuất hiện. Đúng là ngoài dự tính, hắn cũng không mấy để tâm, hắn thấy Đỗ Lâm là vô địch. Mà Đỗ Lâm cũng cho là vậy, căn bản không để Phùng Thần Thần vào mắt, cười lạnh một tiếng, bay vọt lên đài chiến đấu. Trên đài còn lại mấy cô gái mặc áo tắm cũng nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này mọi người cũng từ mỹ sắc của Phùng Thần Thần phục hồi tinh thần, một lần nữa bàn luận. Ban đầu đám người này cho rằng Đỗ Lâm chắc chắn chiến thắng, nhưng hiện tại Phùng Thần Thần đã đến, tỷ lệ chiến thắng từ một trăm phần trăm hạ xuống bảy mươi phần trăm. Bởi vì thực lực của Phùng Thần Thần và Đỗ Lâm cùng cấp bậc, ba mươi phần trăm còn lại chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu. Nếu như có đủ kinh nghiệm chiến đấu, hai người hoàn toàn là đối thủ của nhau.
- Được rồi! Thật bất ngờ, hôm nay đại mỹ nữ của chúng ta Phùng Thần Thần lại xuất hiện, trở thành chiến sĩ của Tần Thiên. Hai nữ đấu sĩ có cùng cảnh giới, một trăm phần trăm thắng lợi dựa vào kỹ thuật đánh nhau, chỉ là Phùng Thần Thần kỹ năng chiến đấu ít hơn một chút. Điều này cũng không khẳng định cô ấy không thể thắng trận đấu, chỉ là đối với đại mỹ nữ đứng đầu của chúng ta Đỗ Lâm, phần thắng vẫn tương đối thấp. Trận đấu này người chiến thắng sẽ là ai! Chúng ta hãy chú ý đón xem! Hiện tại ta tuyên bố, nếu như hai bên không có bất kỳ phản đối gì thì trận chiến bắt đầu, trừ phi đối phương chịu thua, bằng không không màn sống chết!
Trọng tài hô lớn, sau đó từ trên đài nhảy xuống, để lại đài chiến đấu cho hai mỹ nữ.
Phía dưới lôi đài, mọi người lúc này nhiệt liệt cổ vũ, thi nhau đánh cược. Đỗ Lâm thắng một bồi ba, Phùng Thần Thần thắng một bồi bảy. Hiển nhiên tất cả mọi người phần lớn chọn Đỗ Lâm, cược Đỗ Lâm thắng lợi chiếm đa số.
- Tần Thiên, cậu có nắm chắc phần thắng!
Tạ Phong hỏi, Tần Thiên không nói gì, lắc đầu mỉm cười. Hắn nhìn thấy biểu hiện của Tần Thiên thì lo lắng.
- Vậy làm sao bây giờ, thực sự để cho hắn đắc ý sao!
Tạ Phong nóng nảy hỏi.
- Xem bọn họ so tài trước đã!
Tần Thiên trả lời, bộ dạng vô cùng nhàn hạ. Còn Tạ Phong thì sốt ruột muốn chết, Ngụy Tấn bên cạnh cũng lạnh lùng như Tần Thiên, nhìn về phía đài chiến đấu.
Toàn bộ người bên dưới đã đánh cược xong, sau đó đồng loạt nhìn về phía trên đài, lớn tiếng hô to.
- Nhanh bắt đầu!
- Nhanh bắt đầu!
- Nhanh bắt đầu đi!
Tiếng hô vang dội.
Nhưng trên đài hai cô gái cũng không vội vàng chiến đấu, mà chỉ đứng ở đó quan sát đối phương, ai cũng không nhúc nhích.
Qua đủ năm phút đồng hồ, Đỗ Lâm nhịn không được động thủ trước, một chưởng đánh thẳng đến Phùng Thần Thần, tốc độ cực nhanh. Trên đài nổi lên một trận gió xoáy, trong nháy mắt Đỗ Lâm vọt tới trước mặt của Phùng Thần Thần, một chưởng đánh lên ngực của cô ấy.