- Hừ!
Phùng Thần Thần cười lạnh một tiếng, tránh né một cách nhẹ nhàng, tránh được công kích của Đỗ Lâm. Sau đó một quyền nhanh chóng đập tới mặt Đỗ Lâm, cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng Phùng Thần Thần không nghĩ tới chính là, chiêu công kích vừa rồi của Đỗ Lâm bị cô ấy tránh được, trên mặt Đỗ Lâm cũng không có biểu hiện thất vọng, trái lại trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười quái dị.
Chợt Đỗ Lâm dùng tay trái thúc cùi chỏ đánh vào đan điền của Phùng Thần Thần. Một chiêu này của Đỗ Lâm tiến triển rất thuận lợi, cô ấy đã dự liệu trước điều này, khiến Phùng Thần Thần trở tay không kịp.
Quả đấm của Phùng Thần Thần còn không không kịp đập trúng gương mặt của Đỗ Lâm, thì đan điền đã bị thống một kích.
- A... !
Phùng Thần Thần bị đánh, kêu đau một tiếng. Sau đó cả người bị đánh trực tiếp bay ra ngoài bốn năm mét, liên tục bị đẩy lui thêm vài mét mới ngừng lại.
Mọi người dưới đài ồ lớn, rất nhiều người đều vỗ tay. Đỗ Lâm quả nhiên lợi hại, vừa ra tay liền đánh trúng Phùng Thần Thần, thấy rõ kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Phùng Thần Thần.
Tạ Phong và Khai Đại Chí nhìn thấy đều rất hoảng, không nghĩ tới Phùng Thần Thần vừa vào sân đã bị một chiêu đánh bay. Cô ấy và Đỗ Lâm chênh lệch rất rõ ràng, tiếp tục như vậy, thua cuộc là chuyện không thể tránh .
Tạ Phong nôn nóng nhìn Tần Thiên, lại phát hiện Tần Thiên một chút đều không lo lắng, bộ dạng nhàn hạ ngồi ở chỗ kia xem trận đấu. Trong tay không biết khi nào đã bưng một ly rượu vang đỏ, rất là hưởng thụ, vô âu vô lo. Tạ Phong thiếu chút nữa tức chết, thầm nghĩ:
- Mẹ kiếp! Thực sự không sợ thua?!
Trên chiến đài, Đỗ Lâm một chiêu đắc thủ, gương mặt đắc ý nhìn Phùng Thần Thần, sắc mặt càng thêm coi thường. Cô ấy tăng tốc độ, nhanh chóng truy sát, căn bản không cho Phùng Thần Thần cơ hội.
- Chết đi!
Đỗ Lâm hét lớn một tiếng, móng vuốt sắc bén hướng đến trước ngực Phùng Thần Thần.
Phùng Thần Thần vừa lọt vào một kích, tuy rằng không bị thương tích, thế nhưng Đỗ Lâm lại nhanh chóng đánh tới, cô ấy có chút trở tay không kịp. Đối mặt với công kích của Đỗ Lâm, Phùng Thần Thần cắn răng trực tiếp xuất ra một quyền, lấy cứng đối cứng đấu pháp.
Nhưng điều khiến Phùng Thần Thần không nghĩ tới là chiêu này của Đỗ Lâm lại là dẫn dụ. Móng vuốt của cô ấy chợt thu vào, rất nhanh cả người cô ấy bay lên không trung, hai chân hung hăng đạp về phía Phùng Thần Thần.
- Không ổn!
Phùng Thần Thần trong lòng nhất thời kêu to, nhưng đã không còn kịp. Trong một lúc đan điền bị đánh đến hai lần, chiêu vừa rồi còn nghiêm trọng hơn, cả người Phùng Thần Thần bay ra hơn mười mét, rơi xuống sát thành lôi đài, sắp ngã xuống.
Trái lại, Đỗ Lâm lần thứ hai đắc thủ, cả người đáp xuống dùng hai tay chống trên mặt đất, quay người hướng phía Phùng Thần Thần tiếp tục tiến công. Cô ấy không có ý định tha mạng cho đối thủ, muốn giết chết Phùng Thần Thần.
- Hay... Hay lắm!
Người ở dưới đài nhìn mỹ nữ Đỗ Lâm công kích đều đứng lên vỗ tay. Tạ Phong và Khai Đại Chí càng thêm lo lắng, còn Tần Thiên vẫn mang một bộ dạng nhàn hạ.
- Chết đi!
Phùng Thần Thần mới vừa đứng lên, Đỗ Lâm đã công kích đến trước mặt, một cước hung hăng đạp tới bụng của cô ấy.
- Hừ! Còn hung hăng, ngươi mới là người phải chết!
Phùng Thần Thần giận dữ nói, lập tức cả người từ dưới đất bay lên, tránh được công kích. Cô ấy rơi xuống chỗ Đỗ Lâm, xoay người quét ngang, chân dài chợt hung hăng đạp sau lưng Đỗ Lâm.
Một chiêu này của Phùng Thần Thần khiến Đỗ Lâm không đoán được, vì cô ấy vốn cho là mình thắng chắc, cho nên buông lỏng cảnh giác đối với Phùng Thần Thần. Không thể ngờ Phùng Thần Thần có thể phản công, kết quả cô ấy không có biện pháp tránh né.
Phùng Thần Thần đưa chân hung hăng đá vào cánh tay của cô ấy, sức lực vô cùng mạnh mẽ, khiến cả người Đỗ Lâm ngã trên mặt đất, đầu nện mạnh xuống, choáng váng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
- Ồ... !
Người của toàn trường đấu đều kêu lớn lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn Phùng Thần Thần. Bọn họ còn tưởng rằng Phùng Thần Thần sẽ bị chiêu vừa rồi của Đỗ Lâm đánh bại, không nghĩ tới Phùng Thần Thần một chiêu phản công, nhanh chóng chuyển đổi tình thế, đánh bật lại Đỗ Lâm.
- Tốt, thật quá tốt!
Tạ Phong và Khai Đại Chí phấn khích kêu to, vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng kích động. Riêng Tần Thiên vẫn bô dạng như cũ, vạn năm không đổi sắc, như một pho tượng sáp.
- Hừ!
Phùng Thần Thần một chiêu đánh bại Đỗ Lâm, cũng không cho Đỗ Lâm có cơ hội chống trả, một cước đạp lên giữa đan điền của cô ấy.
- A!
Đỗ Lâm hét thảm, bị đá bay từ trên chiến đài rơi xuống, ngã vào bên trong đám người bên dưới, được bọn họ tiếp đỡ. Lập tức không ít thanh niên háo sắc dùng tay hung hăng sờ soạng bộ ngực của Đỗ Lâm, cực kỳ thích thú, ai cũng không biết là ai.
- Hừ! Không có gì hơn!
Phùng Thần Thần đứng ở trên đài, chống tay nhìn Đỗ Lâm bị đánh bay dưới đài khinh thường nói.
Đỗ Lâm đẩy những thanh niên kia ra, không phục hừ một tiếng. Nhảy lên đài muốn tiếp tục thi đấu, đứng đối diện Phùng Thần Thần, hai mắt căm tức nhìn Phùng Thần Thần. Vốn tưởng rằng có thể buông lỏng đánh bại Phùng Thần Thần, không nghĩ tới thiếu chút nữa thất bại, vả lại còn một phen bị làm nhục.
- Đừng vội mừng quá sớm, ngươi cho là ngươi có thể thắng ta sao!
Đỗ Lâm khinh thường nói.
- Ngươi hãy chờ xem ta có thể thắng được ngươi hay không!
Phùng Thần Thần nói xong, hét lớn, trong nháy mắt hướng đến công kích Đỗ Lâm, Đỗ Lâm cũng nhanh chóng phản công. Hai người cùng nhau xuất thủ đấu pháp.
Phùng Thần Thần xuất thân từ quân khu, chiêu thức tổ hợp quyền đả xuất thần nhập hóa.
Còn Đỗ Lâm đến từ đại gia tộc Tề gia, trong tay đánh ra một bộ quyền pháp Tề gia, cực kì uy lực, tràn đầy khí thế.
Hai người thực lực tương xứng, trong lúc nhất thời cũng không cách nào phân thắng bại.
Mọi người dưới đài thấy hai người động tác nhanh chóng, trong lòng vô cùng khẩn trương, những tên cược Đỗ Lâm thắng lại càng khẩn trường hơn. Chưa từng thấy cô ấy cực lực như vậy, nếu đánh tiếp rất khả năng Đỗ Lâm sẽ bị Phùng Thần Thần đánh bại.
- Này, không ngờ tới Phùng Thần Thần có thể đánh được như vậy! Tôi đã nhìn lầm, có đúng hay không cậu đã biết Phùng Thần Thần lợi hại, cho nên mới bình tĩnh như vậy!
Tạ Phong một bên phấn khích xem trận đấu, một bên hỏi Tần Thiên bên cạnh.
Tần Thiên cũng không nói chuyện, ý hắn bảo xem so tài.
Trên lôi đài, cuộc chiến càng đánh càng kịch liệt. Đánh nửa giờ hai người cũng không phân được thắng bại, tiêu hao rất nhiều sức lực, đứng thở hổn hển ở trên đài, cả người đều mệt mỏi, nội y ướt cả, chỗ tư mật của hai người hầu như có thể nhìn thấy, nếu không phải vải dày một chút, phỏng chừng sẽ trong suốt để lộ ra hết.
Những nam nhân kia hưng phấn nhìn chỗ tư mật của hai cô gái, vô cùng kích động, rất muốn đi tới nhìn rõ hơn.
- Sắp kết thúc!
Tần Thiên lầm bầm nói một câu.
- Kết thúc? Sẽ chiến thắng, cậu nhìn ra sao?
Tạ Phong lập tức hỏi, Tần Thiên cũng không thèm trả lời.