Đỗ Lâm nhìn Phùng Thần Thần đối diện, không thể ngờ Phùng Thần Thần khó đánh bại như vậy. Nhìn biểu hiện của Phùng Thần Thần cô ấy cũng biết hai người có thực lực ngang nhau. Tuy rằng Phùng Thần Thần kinh nghiệm chiến đấu không phong phú bằng cô ấy, nhưng rất giỏi võ thuật, bây giờ càng đánh càng hăng say, sức lực tiêu hao rất ít, nếu cứ tiếp tục cô ấy sẽ bị đánh bại.
- Hừ! Đừng trách ta!
Trong mắt Đỗ Lâm ánh lên một tia thâm độc, Đỗ Lâm đưa tay sờ soạng ở quần lót của mình, lấy ra một cây kim châm liền giấu trong tay của cô ấy.
Độc châm cô ấy mang theo trên người, một khi bị ghim trúng, trong vòng ba giây sẽ bị ngất xỉu. Thực chất Đỗ Lâm không muốn dùng đến chiêu này, đầu tiên cô ấy cho là mình sẽ toàn thắng Phùng Thần Thần, thứ hai Phùng Thần Thần là tôn nữ của Phùng Thiên Trường, do cô ấy giết chết cũng khó ăn nói, nếu chỉ là đầy tớ thì thẳng tay không phải suy nghĩ.
Từ tình huống hiện tại, nếu cô ấy không sử dụng độc châm thì không có biện pháp thắng được trận đấu. Đỗ Lâm thầm nghĩ:
- Phải dùng, chết thì chết, mình tuyệt đối không thể thua.
- Thế nào, sợ sao, đến đây đi!
Phùng Thần Thần ngoéo tay khiêu khích nói.
- Hừ! Như ngươi mong muốn!
Đỗ Lâm hô to, liền đánh tới Phùng Thần Thần, Phùng Thần Thần cũng xoay người công kích Đỗ Lâm. Hai người đều ra quyền, nắm tay hung hăng hướng đến đối phương.
Vào giờ khắc này, Đỗ Lâm lấy kim châm ra, hướng đến quả đấm của Phùng Thần Thần.
- Không ổn!
Quan sát của Tần Thiên tinh tường gấp mấy chục lần người ở đây, bọn họ không ai thấy được châm nhỏ chỉ có Tần Thiên nhìn thấy. Dưới tình huống Đỗ Lâm sử xuất độc châm hoàn toàn có lợi cho cô ấy. Đồng thời có thể chứa kịch độc, chiêu này của cô ấy quá mức đê tiện, quy tắc tranh tài không được sử dụng ám khí, thủ đoạn này của Đỗ Lâm là vi phạm.
Quyết không thể cho Đỗ Lâm đắc thủ, bằng không sẽ thua cuộc.
- Hừ! Ngươi đã hèn hạ như vậy, thì chớ có trách ta!
Tần Thiên âm thầm cười nhạt, chợt một đạo linh hồn công kích lặng lẽ từ trên người của Tần Thiên phát ra, đánh tới phía Đỗ Lâm, chiêu này của hắn không ai phát hiện.
Đỗ Lâm trên đài vẻ mặt đắc ý nhìn Phùng Thần Thần, chỉ cần châm độc đâm vào tay cô ấy, Phùng Thần Thần tất bại.
Nhưng mà, vừa định dùng độc châm đâm vào tay của Phùng Thần Thần, thì đột nhiên đầu Đỗ Lâm vô cùng đau nhức, một trận chấn động, nhất thời hai tay run rẩy, kim châm rơi trên mặt đất, cả người ngây ra.
Ngay sau đó một quả đấm đập vào trên mặt của cô ấy.
- Ầm!
- A!
Đỗ Lâm hét thảm, cả người cô ấy té bay ra ngoài, mà Phùng Thần Thần cũng nhanh chóng đuổi theo, một cước hung hăng đạp tới Đỗ Lâm, đá vào ngang thắt lưng của cô ấy.
- A!
Đỗ Lâm lần thứ hai phát sinh một tiếng hét thảm, trực tiếp bị Phùng Thần Thần một cước đá ngang thắt lưng đến mức gãy xương.
- Ầm!
Cả người Đỗ Lâm nện thật mạnh xuống đất, thân thể không ngừng run.
- Ta chịu thua!
Đỗ Lâm quát to, hiện tại đầu cô ấy vô cùng đau nhức, thắt lưng cũng cực kỳ đau đớn, cả người không còn chút sức lực như cá chết nằm trên thớt, muốn vùng vẫy cũng không thể. Phần eo bị đánh cho gãy xương, hơn nữa linh hồn cũng bị công kích, Đỗ Lâm liền hôn mê.
Phùng Thần Thần vốn còn muốn đánh với Đỗ Lâm thêm vài chiêu, không nghĩ tới Đỗ Lâm lại nhận thua. Cô ấy liền ngừng tay, gương mặt thất vọng.
Người ở dưới đài nhìn tình huống này, đều ngẩn ra, mới vừa rồi còn đắt ý công kích Phùng Thần Thần, thế nào đột nhiên lại bại trận. Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, vì sao cả người Đỗ Lâm đều run rẩy. Nếu không phải cô ấy bị như vậy thì Phùng Thần Thần còn chưa chắc sẽ thắng trận.
Phùng Thần Thần cũng nghi hoặc, rõ ràng quả đấm của hai người sẽ đụng vào nhau, Đỗ Lâm đột nhiên run rẩy, công kích bị kìm hãm. Phùng Thần Thần còn tưởng rằng Đỗ Lâm lại chuẩn bị âm mưu gì nữa, tâm trí hoàn toàn cảnh giác, nhưng ngược lại với suy nghĩ, để cô ấy liên tục công kích hai chiêu, đánh bại Đỗ Lâm.
Ngụy Tấn dưới đài vẫn chờ Đỗ Lâm cho hắn đắc ý chiến thắng, sau đó khiến Tần Thiên phải giả làm chó, thuận lợi nhục mạ Tần Thiên một phen.
Vừa nhìn thấy kết quả này, cả người Ngụy Tấn đều choáng váng, gương mặt lạnh, xám ngắt.
Phục hồi lại tinh thần, Ngụy Tấn lập tức xông lên lôi đài.
- Tỉnh lại, cô tỉnh lại cho ta, tỉnh lại ngay!
Ngụy Tấn dùng sức lay động Đỗ Lâm, đáng tiếc Đỗ Lâm một chút phản ứng cũng không có.
- Ha ha ha... Chúng ta thắng, thắng, chúng ta thắng rồi!
Đối lập với vẻ mặt tro tàn của Ngụy Tấn, Tạ Phong vô cùng kích động. Một số người cược Phùng Thần Thần thắng cũng mừng rỡ, hô to.
Tần Thiên nhìn Phùng Thần Thần trên đài, cả người bay lên, rơi đến bên người cô ấy, từ bên trong túi đựng đồ lấy ra một cái áo choàng dài khoác lên người Phùng Thần Thần.
- Cảm ơn cô!
Tần Thiên cười nói.
- Nói cảm tạ thì xong rồi, không có hành động thực tế sao!
Phùng Thần Thần kéo áo ba-đờ-xuy che kín thân thể. Một ánh mắt tràn ngập dã tính nhìn chằm chằm gương mặt của Tần Thiên, ánh mắt ấy giống như ánh mắt hổ báo nhìn con mồi.
- Được! Cô muốn thế nào, cô nói đi, nếu tôi có thể tôi liền cho cô!
Tần Thiên cười nói.
- Vẫn còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho anh biết!
Phùng Thần Thần nói, nói tiếp:
- Nhanh đi xem tên kia làm chó, tôi cũng muốn nhìn cậu làm thế nào khiến hắn đi bằng bốn chân!
- Ha ha ha... Cô không nói tôi cũng quên mất! Đi, bắt hắn làm chó!
Tần Thiên cười ha hả, lập tức đi tới bên cạnh Ngụy Tấn, nhìn vẻ mặt tro tàn của Ngụy Tấn nói:
- Ngụy thiếu gia, đừng lắc nữa, thắt lưng của cô ấy bị đánh gãy xương, có tỉnh lại cũng không thể tiếp tục chiến đấu. Đến đây đi, nằm úp sấp xuống, ta muốn ngươi giữ lời cược ban đầu, làm chó đi!
- Ngươi đừng mơ tưởng! Ta không có bại. . Ta không có bại. Ta không có khả năng thua, nhất định là ngươi đã lén lút làm cái gì Đỗ Lâm mới có thể thua. Không tính. . Không thể tính!
Ngụy Tấn đứng lên nhìn Tần Thiên quát to, trong lòng không phục.
Mọi người chung quanh nhìn Ngụy Tấn bàn tán, thật không biết xấu hổ, thua liền kiếm cớ. Tất cả mọi người đều nhìn Tần Thiên luôn ngồi ở chỗ kia, không hề nhúc nhích, làm như thế nào mà hắn có thể động tay động chân.
- Hừ! Nói như vậy, ngươi muốn lật lọng!
Sắc mặt Tần Thiên lạnh lẽo, nhìn Ngụy Tấn chằm chằm.
Ngụy Tấn thấy Tần Thiên nhìn hắn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, lui về sau hai bước. Hắn thừa biết thủ đoạn ra tay của Tần Thiên, một khi lật lọng Tần Thiên tuyệt đối sẽ hạ sát thủ với hắn, nhưng không làm vậy thì sẽ phải giả làm chó đi ra ngoài cổng bằng bốn chân, vô cùng nhục nhã.
Ngụy Tấn không muốn giả làm chó, nếu ngày hôm nay ở chỗ này nghe theo lời Tần Thiên giả làm chó, thì hôm đó còn mặt mũi nào gặp người khác.
Không thể làm chó, tuyệt đối không thể làm như vậy.