- Ta... Ta không có đổi ý, chỉ là lần này không công bằng!
Đối mặt với bộ dạng muốn giết người của Tần Thiên, trong lòng Ngụy Tấn cũng ngập tràn lo sợ, Tần Thiên thật sự khiến cho hắn cực kỳ áp lực.
- Hừ! Không công bằng, ngươi nói thử ta nghe xem điều gì không công bằng. Hôm nay, nếu ngươi không nói ra được nguyên do, ta sẽ cho ngươi tàn phế!
Tần Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của Ngụy Tấn.
Mọi người nhìn hắn, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt. Nhìn thấy Tần Thiên trong lòng hắn áp lực càng thêm lớn, không dám nói thẳng với Tần Thiên là hắn không muốn giả làm chó.
- Thế nào! Không đưa ra được lý do sao! Nói không nên lời thì mau chóng quỳ xuống!
Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Quỳ xuống!
Tạ Phong cũng nói.
- Ngươi... Ngươi... !
Ngụy Tấn chỉ vào hai người Tần Thiên, cứ lắp ba lắp bắp kêu cũng không đưa ra được một nguyên nhân gì.
- Đừng hòng đại thiếu gia nhà ta cho ngươi toại nguyện!
Một đầy tớ của Ngụy Tấn đi ra nói, Ngụy Tấn vừa nhìn nhẹ nhõm thở dài một hơi, nét mặt lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ quay về nhất định phải khao thưởng cho tên thủ hạ trung thành này thật tốt.
- Ngươi la lối cái gì, cút sang một bên. Ngụy Tấn, ta cho ngươi 10 giây suy nghĩ, có đồng ý giả làm chó không, nếu không ta sẽ đánh cho ngươi tàn phế!
Tần Thiên lần nữa nói.
- Tần... Tần Thiên, ngươi không được hiếp người quá đáng!
Ngụy Tấn nghe Tần Thiên hăm dọa, nhịn không được cả giận nói.
- Hừ! Ta hiếp người quá đáng? Chính do ngươi muốn đánh cược, bây giờ đã thua cược, mọi người đều nhìn ngươi muốn lật lọng! Ngươi dám, ta liền giết chết ngươi!
Ngụy Tấn nghe Tần Thiên nói, nhìn lướt qua mọi người ở chỗ này, hắn hy vọng người nào đó ở đây có thể giúp hắn nói một câu. Đáng tiếc đám người này hoàn toàn chỉ đợi xem kịch vui, không có dự định giúp hắn một tay.
- Tần gia chủ, đều là thất đại gia tộc, dù sao cũng là con cháu của đại gia tộc Đế Đô. Mong cậu hãy khoan dung độ lượng, chừa một con đường sống, ngày sau còn có thể gặp mặt. Chuyện này là thiếu gia nhà ta sai, thế nhưng cũng do nhất thời ham vui, Tần gia chủ hà tất tính toán kỹ lưỡng như vậy!
Lúc này, một lão giả từ bên trong đi ra, đứng ở trước mặt của Ngụy Tấn, nhìn Tần Thiên nói.
Ngụy Tấn vừa nhìn lão giả này, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Lão giả này là thái thượng trưởng lão của Ngụy gia bọn hắn Ngụy Trì Công, cảnh giới cao thủ sáu sao cấp chín đỉnh cao. Lần trước sau khi Ngụy Tấn chạy trốn trở về, Ngụy gia sợ hắn gặp chuyện không may, liền phái Ngụy Trì Công đến đây bảo hộ hắn.
Vừa rồi Ngụy Trì Công ở bên cạnh thật sự là nhịn không được, vội vàng đi ra bảo vệ Ngụy Tấn.
Tần Thiên đi tới Ngụy Trì Công, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hừ! Hay cho câu hành sự khoan dung độ lượng, nếu vừa rồi người thua là ta, ngươi hỏi hắn, xem hắn có buông tha ta!
Tần Thiên chỉ vào Ngụy Tấn, nói.
Nếu là Ngụy Tấn thắng, rất hiển nhiên tuyệt đối không có khả năng buông tha cho Tần Thiên.
- Hừ! Ta vốn không muốn đánh cược với hắn, nhưng hắn và hai tên đầy tớ của hắn, ba người khiêu khích ta. Ta liền cho hắn một cơ hội, ai thua cuộc thì giả làm cho bò ra cổng bằng bốn chân. Hiện tại, hắn đã thua cược thì phải thực hiện giao kèo, nếu lật lọng ta sẽ phế đi hắn, không có lựa chọn thứ ba!
Tần Thiên không chút nể tình, vẻ mặt nghiêm túc, thầm nghĩ:
- Mẹ kiếp! Lúc trước các ngươi tìm người tới giết lão tử, bây giờ kêu lão tử phải cho các ngươi mặt mũi? Mất não sao? Đừng mơ tưởng, hiện tại có cơ hội, không khiến các ngươi nhục nhã lão tử ta không thể nhìn mặt tổ tiên.
- Tần gia chủ, cậu nhất định phải kiên quyết cố chấp, cùng Ngụy gia chúng ta kết thành thù hận sao!
Ngụy Trì Công không vui nói, bộ dạng tức giận muốn xuất thủ.
- Cười chết! Từ ngày các ngươi đuổi giết ta, ta không có ý định cùng gia tộc ác tâm các ngươi giao hảo. Ngươi thật không biết xấu hổ, còn nói với ta những lời này. Ngày hôm nay ta nói cho ngươi biết, ta không chỉ muốn cùng Ngụy gia các ngươi kết giao thù, mà còn chờ đến khi lão tử ta cường đại hơn, tự mình tới cửa, diệt trừ toàn bộ Ngụy gia các ngươi!
Lời này của Tần Thiên vừa nói ra, mọi người ở chỗ này ồ lớn. Tần Thiên quả nhiên giống như lời đồn thật sự kiêu ngạo, trước mặt nhiều người như vậy, hung hăng làm nhục mặt mũi trưởng lão Ngụy gia. Lẽ nào hắn không sợ Ngụy Trì Công tức giận xuất thủ đánh chết hắn.
- Ngươi... !
Ngụy Trì Công vô cùng tức giận rất muốn ra tay, nhưng cố kìm nén lại. Hiện tại Tần Thiên gia chủ Tần gia, nếu hắn kiên quyết xuất thủ, chắc chắn sẽ bị gia tộc Tần gia trả thù, đến lúc đó toàn bộ Ngụy gia đều rơi vào kiếp nạn.
- Ngươi... ngươi cái gì! Muốn động thủ với ta sao, ngươi ra tay thử xem, ta bảo đảm ngươi lập tức chết ở chỗ này!
Tần Thiên càng thêm phách lối quát lớn, hung hăng nhục mạ Ngụy Trì Công, một chút mặt mũi cũng không cho hắn giữ lại. Tất cả mọi người cảm giác mùi thuốc súng càng ngày càng nặng, sợ rằng Ngụy Trì Công thực sự xuất thủ.
- Tốt... Tốt... Tốt lắm! Cứ kiêu ngạo, ta nhớ kỹ!
Ngụy Trì Công cố gắng kìm nén lửa giận, nhìn Tần Thiên nói liên tục ba chữ tốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Tấn bên cạnh.
- Quỳ xuống, đây là do cậu phạm sai lầm, tự mình giải quyết!
Ngụy Trì Công quát lớn.
- A!
Ngụy Tấn vô cùng bối rối, thái thượng trưởng lão Ngụy gia để cho hắn nghe lời Tần Thiên phải giả làm chó.
- Còn không mau quỳ xuống!
Ngụy Trì Công phẫn nộ quát.
Ngụy Tấn sợ hãi, lập tức nằm trên đất.
- Tần gia chủ, làm đi!
Ngụy Tấn nhìn Tần Thiên cố nén lửa giận.
Tần Thiên nhìn Ngụy Tấn trên đất không ngồi lên, mà là một cước dẫm mạnh trên lưng Ngụy Tấn, khiến Ngụy Tấn gục xuống đất.
- Loại chó này, ngồi lên chỉ làm mất thân phận của ta, truyền đi ta mặt mũi nào làm người, quên đi, chúng ta đi!
Tần Thiên nói xong xoay người rời đi.
Giờ khắc này, Ngụy Trì Công và Ngụy Tấn cảm giác chưa bao giờ bị sỉ nhục nhục nhã đến mức này, càng không nghĩ tới bị Tần Thiên bắt giả làm chó, lại còn để hắn buông lời ghét bỏ, không thể nào chịu đựng được nữa.
- Tần Thiên, ta liều mạng với ngươi!
Ngụy Tấn nổi điên, chợt bộc phát ra thực lực khủng bố hung hăng hướng đến Tần Thiên. Vạn lần cũng không dự liệu được, kể cả Tần Thiên cũng không ngờ tới, không thể phản ứng kịp, trong nháy mắt sau lưng hắn bị một kích nặng nề.
- Ầm!
- A!
- Phốc!
Cả người Tần Thiên liền bay lên, bay cao hơn mười mét, một ngụm máu tươi từ trong miệng Tần Thiên phun vải ra, khiến tất cả mọi người đều choáng váng. Ngụy Trì Công cũng không nghĩ tới Ngụy Tấn lại động thủ.
- Ầm!
Tần Thiên nặng nề từ trên cao rơi xuống, đập vào trên ghế, cái ghế vỡ nát bấy, cả người té trên mặt đất. Trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đứng lên, không ngừng hộc máu tươi.
Ngụy Trì Công nhìn Tần Thiên bị Ngụy Tấn đánh bay, vô cùng sửng sờ. Tần Thiên mà lại bị một chiêu đánh cho trọng thương. Không thể nào, dựa theo thực lực của Tần Thiên, cho là bị đánh lén, hắn cũng không có khả năng thụ thương nặng như vậy.
Một là Tần Thiên bản thân có thương tích, hai là thực lực của hắn bị giảm xuống, chỉ có hai loại khả năng này.
- Tần Thiên!
Tạ Phong nhanh chóng vọt tới bên cạnh Tần Thiên.