Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1254 - Chương 1259: Người Theo Dõi Là Ai

 Chương 1259: Người Theo Dõi Là Ai Chương 1259: Người Theo Dõi Là Ai Chương 1259: Người Theo Dõi Là Ai

- Nào nào nào, hai người ôm chặt một chút, xấu hổ cái gì, thật là, cũng không phải cho hai người cởi láng hết, có gì mà sợ!

Bên trong phòng chụp ảnh, Chân Như Hoa hướng về phía hai người Tần Thiên hô.

Lúc này hai người dán thật chặt vào nhau, bởi vì yêu cầu trang bìa lần này nên ăn mặc cũng tương đối ít, giống như mặc trang phục mùa hè. Hai người mặt đối mặt thiếp chặt vào nhau, bộ ngực của Trương Tử Nghiên cao ngất, vô cùng mềm mại ghì chặt đặt trên thân thể Tần Thiên, cực kỳ thoải mái.

Trương Tử Nghiên trở nên xấu hổ, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào tiếp xúc thân thể quá chặt với con trai đến mức như vậy. Ngay cả chuyện được người khác phái nắm tay cũng chỉ có vài lần, hơn nữa đa phần đều là bị Tần Thiên dắt tay, những người khác đều không có. Lúc này cô ấy và Tần Thiên dán thật chặt cùng một chỗ, trên người Tần Thiên toát ra khí khái nam nhi khiến cho Trương Tử Nghiên tim đập liên hồi.

Tần Thiên thì vô cùng hưởng thụ, hơn nữa còn cực kỳ vui sướng, Trương Tử Nghiên có bộ ngực thật mềm mại mà còn đàn hồi, làm cho hắn sôi trào nhiệt huyết, phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng. Nếu không phải ở đây có nhiều người, tên háo sắc Tần Thiên sợ là sớm đã làm càng.

Cho nên nói, hiện tại Tần Thiên là vừa hưởng thụ, vừa đau khổ.

Tạ Phong và Trương Đại Chí bên cạnh vô cùng đố kỵ trở nên kích động. Người xưa nói không sai, thực sự là người so với người chỉ có chết, hàng hóa so với nhau chỉ có đem bỏ, mỗi người có một số mệnh riêng cứ lấy ra so sánh bản thân thua kém người khác thì chẳng có ý nghĩa gì. Cùng là người như nhau, khác biệt thế nào cứ lớn như vậy.

- Hừ! Sắc lang!

Triệu Tiểu Nhã nhìn bộ dạng Tần Thiên vô cùng hưởng thụ, trong lòng cảm thấy khó chịu.

- Ngực của mình cũng lớn, thế nào Tần Thiên ca ca không thích!

Triệu Tiểu Nhã cúi đầu nhìn bộ ngực trắng trẻo của cô ấy, rồi nhìn lại Trương Tử Nghiên, phát hiện cũng không sai biệt lắm.

Phùng Thần Thần còn lại không nói gì, vẫn nhìn hai người Tần Thiên, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra một vẻ không vui.

Tại đây khó chịu cũng không chỉ có hai người Triệu Tiểu Nhã, mà Tiểu Ngả trợ lý của Trương Tử Nghiên, cô ấy đối với Tần Thiên không có bất kỳ hảo cảm. Thấy Tần Thiên cứ áp sát vào Tử Nghiên chỉ muốn giết chết hắn, đáng tiếc là đang chụp trang bìa tạp chí, nên cô ấy tạm thời không tính toán với hắn.

Lúc này Đường Cát cảm thấy như đỉnh đầu của hắn bốc khói, đáng ra hết thảy những đãi ngộ này đều thuộc về hắn, nhưng lại bị Tần Thiên giựt mất. Trong lòng Đường Cát cảm giác như vợ của hắn bị người khác cướp đi, vô cùng khó chịu.

- Mẹ nó, lão tử không giết chết ngươi không được!

Đường Cát trong lòng thầm mắng, cũng nhìn không được nữa, xoay người rời đi, miễn cho không khống chế được đi tới đánh Tần Thiên thì phiền toái.

Chân Như Hoa vẫn chỉ huy hai người chụp ảnh, chụp rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ, tiếp tục chụp đến năm giờ chiều mới hoàn tất mọi chuyện. Tần Thiên bị dằn vặt chết khiếp, tuy rằng ôm thẳng vào bộ ngực của Trương Tử Nghiên thật lâu, ngay từ đầu rất thoải mái, thế nhưng vẫn chỉ có thể sờ sờ, không có làm gì hơn, để hắn phải cực kỳ nhẫn nhịn.

Ngược lại thì Trương Tử Nghiên, ngay từ đầu có chút khẩn trương, càng về sau hoàn toàn thả lỏng, dạng động tác gì đều có thể tiếp thu.

- Được rồi, kết thúc công việc!

Chân Như Hoa nhìn mọi người nói, rất là hài lòng, đi ra ngoài xem ảnh mà mình đã chụp.

- Nha, cuối cùng cũng kết thúc!

Tần Thiên thở dài một hơi, vội vàng đi thay quần áo.

- Tất cả hãy ở lại, đều bận rộn một buổi chiều, buổi tối tôi mời ăn cơm!

Trương Tử Nghiên nói với mọi người.

- Được!

Lập tức mọi người trong phòng vui mừng đồng ý.

- Tôi thì không đi được, buổi tối tôi còn có việc!

Tần Thiên quay đầu lại nhìn Trương Tử Nghiên nói.

- Chuyện gì, rất gấp sao, cùng nhau ăn cơm rồi tối trở về làm sau!

Trương Tử Nghiên muốn giữ Tần Thiên lại nói.

- Không được, là việc gấp!

Tần Thiên muốn chạy về nhanh chóng khôi phục thực lực, ăn hay làm gì thì sau này còn rất nhiều cơ hội.

- Vậy được rồi!

Trương Tử Nghiên thất vọng nói.

- Tôi cũng không đi, tôi đi cùng Tần Thiên ca ca trở về, mọi người đi đi!

Triệu Tiểu Nhã đã chạy tới ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, bộ dạng nũng nịu.

- Tôi cũng phải đi về, tôi không đi!

Phùng Thần Thần cũng nói.

- Hì hì, tôi cũng phải về nhà ăn cơm với vợ , lần sau đi! Xin lỗi, đại minh tinh!

Bọn người Tần Thiên đều không đi, Tạ Phong đi cũng không có ý nghĩa gì, còn Trương Đại Chí vốn muốn đi, nhưng nhìn tất cả mọi người không ai đi, cũng không làm gì khác. Dù sao quan hệ này đều dựa từ liên hệ của Tần Thiên, bản thân hắn không quen biết một ai, đi không có ý nghĩa gì. Vì vậy cũng tìm cái cớ chối từ.

Mọi người phen này đều trầm xuống, nhất thời không khí có chút ảm đạm, rất là mất hứng.

- Không sao cả! Lần sau có thời gian thì gặp lại, chúng tôi đi trước!

Trương Tử Nghiên miễn cưỡng cười nói, trong lòng có chút khó chịu. Tần Thiên không nghĩ tới mọi người đều không đi, khiến Trương Tử Nghiên phật ý, trong lòng cũng có chút áy náy.

Kết quả cuối cùng còn lại hai người Trương Tử Nghiên, Tiểu Ngả và tổ chụp ảnh cùng nhau đi ăn.

Thu dọn xong đoàn người Tần Thiên đi xuống lầu, rời khỏi tòa nhà.

- Tần Thiên ca ca, buổi tối em muốn ở cùng anh!

Triệu Tiểu Nhã xấu hổ nói, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tần Thiên có một chút quan tâm, hiện tại trong lòng hắn cũng muốn ở cùng Triệu Tiểu Nhã, muốn lên tiếng đáp ứng nhưng lập tức kìm lại.

Đi xuống lầu, Phùng Thần Thần lái xe rời đi trước, Trương Đại Chí cũng rời đi. Còn Tạ Phong lái xe chở hai người Tần Thiên về Tần gia, nhưng xe ra tới nhà để xe dưới hầm, đã bị người khác ngăn cản, hai người mặc âu phục vệ sĩ mang kính râm cản ở đầu xe.

- Tiểu tử, xuống xe, thiếu gia của chúng ta có chuyện nói với các ngươi, theo chúng ta đi một chuyến!

Một tên vệ sĩ vỗ vào cửa xe, vô cùng phách lối hướng mặt vào trong xe nhìn Tần Thiên nói.

- Cậu chủ nhà các ngươi? Ai, không biết, không đi!

Tần Thiên cự tuyệt.

Tên vệ sĩ vừa nghe, cảm thấy khó chịu:

- Hừ! Phách lối như vậy, ngươi nói không đi thì không đi, cái này không phải do ngươi quyết định, xuống xe!

Tên vệ sĩ vừa nói trực tiếp kéo cửa xe ra, hướng vào trong xe bắt lấy Tần Thiên.

- Ngu dốt!

Tần Thiên chợt đưa tay kéo lấy cánh tay của tên vệ sĩ, dùng một ít lực, trong nháy mắt tay của hắn xương đã gãy thành từng khúc. Hắn vô cùng đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể té ngã trên mặt đất, cực kì thống khổ.

Tên vệ sĩ còn lại nhìn thấy, sắc mặt liền biến sắc, nhanh chóng vọt tới.

- Ầm!

- A!

Tên vệ sĩ kia còn chưa kịp vọt tới, Tạ Phong trực tiếp điều khiển xe đâm vào hắn, khiến hắn bay đi, liền hôn mê bất tỉnh.

- Phiền chết, bọn ngu dốt!

Lập tức Tạ Phong phát động xe nhanh chóng đi ra bên ngoài. Một góc trong ga ra, Đường Cát đều nhìn thấy tất cả, sắc mặt cực kỳ khó coi, không nghĩ tới Tần Thiên phách lối như vậy, đả thương hai người vệ sĩ của hắn.

- Hừ! Tần Thiên, cướp nữ nhân của tao, lại còn đánh hộ vệ của tao, tao nhất định cho này sống không bằng chết!

Đường Cát hung tợn nói. ...

Đám người Tần Thiên chạy nhanh về Tần gia, mới vừa đi khỏi, Tần Thiên phát hiện có vài đạo khí tức cường đại tập trung vào trên xe của hắn, không thể xác định được, cực kỳ yếu ớt. Nếu không phải Tần Thiên có nguyên thần cường đại, căn bản không phát hiện được.

- Hừ! Tới rồi sao, chờ ta khôi phục, tự ta thu thập các ngươi!

Tần Thiên trong lòng âm thầm cười nhạt.

Bình Luận (0)
Comment