Hai người Tần Thiên ngồi ở trên xe, rất nhanh đã rời khỏi khu vực thành thị, chạy đến trong núi phía tây bên kia. Phía sau bọn họ, trên bầu trời, sáu tu luyện giả lưng mang chiến kiếm đang bay bám theo sau.
Sáu người này, một người là lão giả hơn bảy mươi tuổi, năm người còn lại đều là trung niên, thực lực đều là cảnh giới sáu sao đỉnh cao, cực kỳ cường đại.
- Trương Minh, ngươi mau đi thông báo cho trưởng lão Hằng sơn phái, gọi ông ấy dẫn người đến đây. Tên ma đầu Tần Thiên này hiện tại đã ra khỏi thành, bên người dẫn theo một cô gái thực lực đạt cảnh giới sáu sao cấp năm. Hai môn phái chúng ta hợp tác, lần này chắc chắn có thể giết chết hắn!
Lão giả nhìn qua một người đàn ông trung niên mập mạp giao phó.
- Hiểu rõ, Hùng trưởng lão!
Người đàn ông mập mạp đó nhanh chóng bay đi, những người khác tiếp tục trên không trung bay theo Tần Thiên.
- Hừ! Tần Thiên, giết chết thiếu chủ và đệ tử của Cuồng kiếm tông chúng ta. Hôm nay, ta cho ngươi nợ máu trả bằng máu!
Hùng trưởng lão nhìn Tần Thiên bên dưới nở một nụ cười âm lạnh.
Lúc này, trên mặt đất.
Tần Thiên phát hiện đột nhiên một tu luyện giả bay đi, có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn qua cửa xuyên thấu trên nóc xe, trong lòng suy đoán không biết tại sao lại có một tên bay đi.
- Tần Thiên, tôi phát hiện có người ở theo dõi chúng ta, không biết là nhắm vào cậu hay là nhắm vào tôi mà tới!
Mị Ảnh xoay người chỉ trên đỉnh đầu nói, lúc này cô ấy rốt cục cũng phát hiện đám người kia đang trên đỉnh đầu.
- Tôi sớm đã biết, bọn họ là nhằm vào tôi mà tới. Muốn giết tôi, theo đuôi từ bên trong khu vực thành thị đến bây giờ!
Tần Thiên thản nhiên nói.
- Cái gì!
Mị Ảnh vừa nghe, mặt lộ vẻ kinh sắc. Bọn người đó bám theo họ từ bên trong thành phố cho đến ngoài này, mà cô ấy rời khỏi thành thị lâu như vậy mới biết được. Thực lực của cô ấy cường đại hơn Tần Thiên, mà không có phát hiện trước. Bây giờ cô ấy càng thêm hoài nghi Tần Thiên căn bản không bị rớt cấp.
Tần Thiên thấy biểu cảm giật mình của Mị Ảnh, nhàn nhạt cười nói:
- Thế nào, cô sợ sao?! Nếu như sợ, thì dừng xe lại, để tôi ở đây, cô đi trước đến phía tây, chờ tôi giải quyết đám ngu dốt này xong sẽ đến tìm cô.
- Sợ? Một mình cậu tu vi sáu sao cũng chưa tới, cậu còn không sợ tại sao tôi lại sợ, có đạo lý không?!
Mị Ảnh không phục nói, trong lòng cô ấy cho tới bây giờ không có một chút lo sợ.
Tần Thiên rất hài lòng với câu trả lời của cô ấy, nhưng vẫn không nhịn được trêu nói:
- Tôi là do đang thất tình nên không phải sợ, lẽ nào cô cũng giống vậy, cũng bị thất tình hay sao?! Vì vậy mà nguyện chết cùng một đại soái ca như tôi, cũng không có bất cứ tiếc nuối nào đúng không?!
- Cậu nói thêm một câu nữa tôi liền chặt đầu của cậu xuống, đưa cho bọn họ làm ghế ngồi!
Mị Ảnh quay đầu đi giọng lạnh như băng nói, ánh mắt giận dữ hầu như có thể giết người.
- Hì hì, tôi chỉ đùa một chút thôi, không nên kích động!
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hừ!
Mị Ảnh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tần Thiên đồ vô sỉ này nữa, tiếp tục lái xe.
Tần Thiên tiếp tục chú ý đến đám người phía trên, hắn phát hiện bây giờ số lượng người đã gia tăng. Từ hai bên trái phải bay tới năm người, liên hợp cùng nhau, tổng cộng mười người. Mị Ảnh cũng phát hiện, không ngờ số lượng người lại nhanh chóng tăng lên.
- Được, tới càng đông càng tốt!
Tần Thiên vẻ mặt hưng phấn, lầm bầm trong miệng. Mị Ảnh nhìn Tần Thiên, triệt để cho rằng Tần Thiên căn bản không có giáng cấp, bằng không nhiều kẻ thù như vậy làm sao không sợ, trái lại hưng phấn như thế, trừ phi là đầu óc hắn có vấn đề.
Mị Ảnh lái xe, lái một hồi, lập tức chuyển hướng vào một đường nhỏ bên trong vùng núi. Chiếc xe thể thao này của cô ấy có thể tự động nâng sàn xe lên gấp hai lần, hoàn toàn có thể chạy như xe địa hình chạy trong đường núi.
Tần Thiên vẫn không ngừng quan sát tình hình, nhìn xung quanh mấy trăm mét đều không có bóng người. Vì vậy kêu Mị Ảnh ngừng lại, chuẩn bị ở chỗ này khai chiến.
Mị Ảnh lập tức dừng xe ở ven đường, xuống xe, hai người đi đến phía xa, chạy bộ đến nơi hẻo lánh, vòng qua đỉnh núi. Đi tới sườn núi phát hiện không có ai, dưới chân là một đập chứa nước to lớn.
- Vị trí tốt, từ phong thuỷ mà nói, chỗ này là một nơi thích hợp để làm mộ táng, chết ở đây, tương lai hậu thế chắc chắn sẽ giàu sang phú quý! Ha ha ha!
Tần Thiên nhìn xung quanh đùa giỡn nói. Kẻ địch đều giết tới rồi, hắn một chút cũng không khẩn trương.
- Cậu mau thành thật khai báo, thực chất cậu không bị giáng cấp có đúng hay không? Là cố ý buông lời đồn rằng cậu rớt cấp để dẫn dụ đám người muốn giết cậu, một lưới bắt hết, đúng không?
Mị Ảnh nhìn chằm chằm Tần Thiên, ánh mắt nghiêm túc hỏi.
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh, đột nhiên sắc mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Đáng ghét, không nên hung dữ như vậy, khiến người ta xấu hổ!
Những lời hắn vừa nói ra, khiến Mị Ảnh thiếu chút nữa tức chết. Tần Thiên rốt cuộc là cái thứ gì, thời điểm này còn có tâm trạng đùa giỡn. Cô ấy thực sự muốn hắn bị băm thành trăm mảnh.
- Cậu làm ơn chú ý dùm tôi, tôi hỏi cậu một lần nữa, có đúng hay không?
Mị Ảnh tức giận, đưa tay túm lấy cổ áo của Tần Thiên, nổi giận nói.
Tần Thiên cũng lập tức nghiêm túc, mắt chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt của Mị Ảnh, thần sắc vô cùng trang trọng, trong miệng từ từ phun ra hai chữ:
- Cô đoán!
- A... Tôi muốn giết chết cậu!
Lúc Mị Ảnh nghe được Tần Thiên nói hai chữ này cũng không nhịn được nữa, trực tiếp bạo phát. Không dạy dỗ hắn một trận, cô ấy sẽ không gọi là Mị Ảnh.
- Tôi sợ, không được tiến tới, không được tiến tới, ha ha ha ha... !
Tần Thiên một bên cầm áo chạy đi, một bên nhìn Mị Ảnh phía sau cười to nói. Mị Ảnh tức đến mức muốn hộc máu.
Lúc này, mười người trên trời hướng phía trên núi đáp xuống, trực tiếp rơi vào trước mặt của Tần Thiên.
- Ma đầu, ngươi quả nhiên vô cùng háo sắc, lái xe mang theo phụ nữ đi tới nơi này tầm vui mừng mua vui, loại người như ngươi, thực sự là chết không có gì đáng tiếc!
Hùng trưởng lão lạnh lùng nói.
Tần Thiên và Mị Ảnh lúc này cũng ngừng lại, nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, lại là người của Cuồng kiếm tông và Hằng sơn phái tới giết hắn. Người của hai phái này từng tìm giết Tần Thiên, nhất là Cuồng kiếm tông diệt sát lần này đến lần khác, đối với bọn hắn Tần Thiên vô cùng đáng ghét.
- Này, lão giả các ngươi, thế nào không biết xấu hổ như vậy, người khác tình tứ các ngươi cũng tới rình coi, thật là biến thái!
Tần Thiên chỉ vào trước mặt mười người mắng to.
- Ai vui đùa với cậu?!
Mị Ảnh tức giận quay sang gõ lên đầu Tần Thiên một cái, hoàn toàn trông như bộ dạng vợ chồng son liếc mắt đưa tình, không biết là Mị Ảnh thực chất đang tức giận.
Người của Hằng sơn phái và Cuồng kiếm tông nghe Tần Thiên nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Ma đầu, bớt nói nhảm cho ta! Ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, hôm nay chúng ta sẽ báo thù vì đệ tử đã chết của hai phái, đem ngươi băm thành trăm mảnh, trừ hại cho tu luyện giới!
Một lão giả Hằng sơn phái quát lớn.
- Không sai, ma đầu, tự động chịu trói đi! Nếu ngươi chịu ở trong nhà chúng ta sẽ không có cơ hội, không nghĩ tới ngươi sắc tính không thay đổi, tu vi thấp như vậy lại còn dám chạy đến chỗ này yêu đương vụng trộm, đúng là muốn tìm cái chết!
Hùng trưởng lão cũng nói.
Tần Thiên nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã, chậm rãi nói:
- Các ngươi muốn nhanh chóng giết ta thì không nên nói nhảm nhiều như vậy! Thật là phiền với đám ngu dốt!