Ngày thứ hai.
Tin tức Lăng Tiêu phái và Liên Thành tông cho người đi giết Tần Thiên trái lại bị giết chết rất nhanh lan truyền khắp nơi. Tần Thiên căn bản cũng không có rớt cấp, chỉ là lời lừa gạt để dụ cho kẻ thù đi ra, sau đó giết chết.
Những đại gia tộc khác thầm cảm thấy may mắn vì đã không lỗ mãng phái người đi đánh giết Tần Thiên, nếu không đã bị gài bẫy như bọn người kia.
Về phần này các môn phái và gia tộc bị Tần Thiên gây thù chuốc oán, đám người này cả ngày đều trù cho Tần Thiên chết không được tử tế. Nhưng không ngờ hắn không có chút thương tổn gì, ngược lại những người đến giết hắn lại bị giết chết. Sau đó cũng không còn ai dám tin lời của Tần Thiên.
Tần Thiên rất nhanh cũng biết được tin tức, gương mặt tiếc hận. Lúc này mới giết được có một vài tên, hoàn toàn không đủ, đã bị người khác truyền ra, thiệt hại lớn. Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ, có nên hay không tiếp tục suy nghĩ một vài biện pháp để dụ dỗ đám người ngu dốt ra nộp mạng.
Nếu như những môn phái đại gia tộc kia biết Tần Thiên muốn tiếp tục lừa gạt, phỏng chừng lại hỏng mất đại sự.
- Tên háo sắc! Không có thức ăn, không có nước uống, nhanh đi mua đi!
Tần Thiên mới vừa thức dậy đã thấy Thanh Nhi vừa ngấu nghiến khoai trong miệng, vừa nói chuyện.
- Sao không có? Không thể như vậy, đồ ăn vặt trong nhà vẫn luôn rất nhiều, không có chuyện không còn gì? Hơn nữa tủ lạnh rất lớn, tối hôm qua còn chứa thêm đồ ăn, làm sao không có cái gì, ta đi xem một chút!
Tần Thiên không hiểu nói, lập tức đi đến nhà ăn.
- Mẹ kiếp! Đã có chuyện gì xảy ra?
Tần Thiên chỉ vào tủ lạnh hét lớn, cửa tủ lạnh lại bị người khác đập hư rớt xuống.
- Cái này... Ta dựa theo lời ngươi nói mà mở, nhưng làm thế nào cũng không mở ra, vì vậy ta dùng một chút lực, kết quả thành ra như vậy! Nhưng nhờ vậy ta cũng có thể lấy được đồ ăn bên trong! Hi... hi... !
Nói xong lời cuối cùng Thanh Nhi còn nở nụ cười, Tần Thiên thiếu chút nữa tức chết.
- Phí lời, cô hủy đi cánh cửa, còn khẳng định mở ra được. Mà cô mở từ bên trái hay mở từ bên phải?
Tần Thiên cả giận hỏi.
- Là bên phải, đều không phải ngươi dạy ta sao?!
Thanh Nhi ngơ ngác trả lời.
- Mẹ kiếp, tôi lúc nào nói với cô là mở từ bên phải, rõ ràng tôi đã chỉ cô mở cửa ra từ bên trái!
Tần Thiên tức giận, cũng không biết nói cái gì với cô ấy cho tốt.
- Bên trái? Tính ra... Không quan tâm nữa, ngươi nhanh đi mua đồ ăn vặt cho ta đi, ta còn phải đi chơi nữa!
Thanh Nhi vẻ mặt tươi cười nhìn Tần Thiên, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Thiên thiếu chút nữa tức chết, thầm nghĩ:
- Đều không phải là tài sản của cô đương nhiên cô không quan tâm. Còn có, tối hôm qua mình nhớ rõ ràng trong tủ lạnh có một đống đồ ăn thức uống, đồ ăn vặt cũng là rất nhiều, tiểu nha đầu này cứ thế sáng sớm đều ăn sạch hết toàn bộ, dạ dày lớn cỡ nào?!
Nhìn Thanh Nhi Tần Thiên chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó sai bảo người hầu đi mua, thuận tiện đổi một cái tủ lạnh mới. ...
Ăn sáng xong, Thanh Nhi đòi Tần Thiên dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi, vì vậy Tần Thiên kêu Tiêu Du dẫn theo hai người Bạch Linh lái xe đi ra bên ngoài.
- Tên háo sắc, ta muốn đi mua quần áo, mặc quần áo của nhân loại các ngươi, ta còn muốn mua đồ ăn. Hay là ngươi mua cho ta chiếc xe hơi mang về, ta muốn lái thử, nếu không, ngươi có thể đưa cho ta lái một chút cũng được!
Thanh Nhi nói xong, muốn thò tay cầm lái.
- Yên lặng, cô mau ngồi xuống! Tôi mua cho cô là được, còn lại quên đi, cô chết không quan hệ, nhưng làm hư xe của tôi thì không tốt!
Tần Thiên nói.
- Hừ! Quỷ hẹp hòi!
Thanh nhi bất mãn lầm bầm một câu.
- Thanh Nhi, không nên hỗn láo, bằng không chị sẽ dẫn em trở về!
Bạch Linh uy hiếp nói, Thanh nhi vừa nghe, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
Tần Thiên lái xe mang theo ba người hướng đến nơi phồn hoa nhất Đế Đô, không bao lâu, ba người đã tới nơi.
Xuống xe, Thanh Nhi không kịp chờ đợi liền đi vào bên trong khu trung tâm thương mại, dáng vẻ vô cùng thích thú, kêu lớn:
- Thật là nhiều con người, thật là nhiều con người... !
Kết quả một đám người quay sang nhìn cô ấy, vẻ mặt nghi hoặc, nghĩ rằng lẽ nào cô ấy không phải người sao. Nhưng khi đám người này thấy dung mạo của Thanh Nhi, nhất thời nước bọt chảy ròng, siêu cấp mỹ nữ, nên cũng không còn để ý đến những lời nói trước đó nữa.
- Hì hì, Tần Thiên, ta muốn mua nội y! Chỗ đó ở nơi nào, ngươi mau dẫn ta đi!
Thanh Nhi không để ý chút nào tới ánh mắt của mọi người, xoay người về phía Tần Thiên ánh mắt khẩn cầu.
Ánh mắt tất cả mọi người dồn về phía Tần Thiên.
- Cầm thú!
- Đúng là cầm thú! Có ý đồ xấu với mỹ nữ thuần khiết như vậy!
Đám người mắng to Tần Thiên.
- Mẹ kiếp, tôi và cô ấy không quen biết!
Tần Thiên lập tức nói, xoay người rời đi, kết quả bị Thanh Nhi bắt lại.
- Tần Thiên, ngươi phải dẫn ta đi mua, ngươi đồng ý cho ta muốn mua cái gì thì mua mà, không phải ta ép ngươi!
Thanh Nhi tức giận nói.
- Này... Tiểu thư, cô có thể không làm loạn nữa được không? Khiến mọi người hiểu lầm. Lòng có chút liêm sỉ có được hay không!
Tần Thiên bất đắc dĩ nói.
- Hứ, ta mặc kệ! Nhanh dẫn ta đi mua nội y!
Thanh Nhi lôi kéo Tần Thiên đi vào trong trung tâm thương mại, Tần Thiên quay đầu ra phía sau ánh mắt cầu cứu nhìn hai người Bạch Linh, thế nhưng hai người chỉ đứng ở nơi đó nhìn Tần Thiên cười lớn.
Rất nhanh, bốn người đã tiến vào trong trung tâm mua sắm. Nhìn xung quanh rốt cuộc cũng tìm được cửa tiệm đồ lót mà Thanh Nhi muốn, cô ấy vui vẻ mau chóng lôi kéo Tần Thiên đi vào bên trong.
- Oa, thật đẹp! Còn có trong suốt nữa, này tên háo sắc, có muốn xem ta mặc nội y trong suốt hay không? Ta biết ngươi nhất định sẽ nghĩ vậy, lần trước ngươi đã nhìn lén ta tắm rồi!
Thanh nhi cầm lấy một bộ nội y, hưng phấn quay sang Tần Thiên nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn hướng về Tần Thiên, toàn bộ là ánh mắt khinh bỉ.
- Không nên hiểu lầm, đầu óc cô ấy có vấn đề, chỉ toàn nói bậy!
Tần Thiên vội vàng nói.
- Ta không có, tên sắc lang này, lần trước nhìn lén ta tắm, còn muốn không thừa nhận, có tin là ta đánh ngươi hay không?
Thanh Nhi tức giận nói, nhất thời những người ở đó lại nhìn Tần Thiên, ánh mắt của họ càng thêm khinh bỉ.
Tần Thiên nhìn chung quanh càng thêm nhiều ánh mắt khinh bỉ, khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm:
- Mẹ kiếp! Lão tử một đời thanh danh, toàn bộ bị hủy bởi tiểu nha đầu này, lão tử xin thề, tuyệt đối không hề đưa cô ta đi ra lần thứ hai!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên buồn bực, cười cười, đi tới, nói:
- Được rồi, chị sẽ ở đây với Thanh Nhi, em chờ ở bên ngoài đi!
- Em yêu chị chết đi mất, lão bà!
Tần Thiên vẻ mặt kích động nhìn Tiêu Du, một loại cảm giác giải thoát như được tái sinh một lần nữa, lập tức không kịp chờ đợi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
- Tôi đi theo Tần Thiên ra ngoài kia, ta không thích những thứ này!
Bạch Linh nhìn Tần Thiên rời đi, nói Tiêu Du, sau đó cũng hướng đi ra bên ngoài, chỉ còn hai người ở trong cửa hàng.
Bạch Linh ra bên ngoài, kêu Tần Thiên dẫn cô ấy đi xung quanh mua sắm.
Quay về với hai người Tiêu Du, bọn họ cũng rất lâu mới đi ra, hai người gặp gỡ nhau cũng chỉ trong thời gian ngắn. Lần này bọn họ gặp nhau không biết lúc nào mới gặp lại, vì vậy muốn quý trọng mỗi một phút giây ở chung với nhau.
Tần Thiên và Bạch Linh cũng nghĩ giống vậy, một người một yêu, thân phận cách biệt, gặp nhau một lần không dễ dàng. Tần Thiên muốn nhanh chóng tìm một cơ hội cùng Bạch Linh âu yếm, lần trước mơ mơ màng màng không biết mọi chuyện đã diễn ra thế nào ...