Cả người Tần Thiên bay lơ lửng trên không trung. Sát khí đỏ như máu trên người cũng bắt đầu càng ngày càng yếu, trên mặt của hắn hiện ra thần sắc càng ngày càng ôn hòa, không còn đằng đằng sát khí, phóng đãng không kiềm chế được, cả người bị phục tùng như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Kim Thiền Tử trong miệng không ngừng đọc Phạn văn, số lượng lớn văn tự màu vàng từ trong miệng của hắn bay ra hướng đến phía Tần Thiên. Một vòng nối một vòng, những văn tự này không ngừng tiến nhập vào trong não của Tần Thiên, khiến cả người của hắn thần sắc càng ngày càng mê ly, không còn là chính mình.
Lúc này, bên trong không gian chiếc nhẫn, Babaca đang cố gắng hô to tên của Tần Thiên, nỗ lực đem Tần Thiên từ mê thất trung kéo trở về, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, hoàn toàn phí công.
- Chết tiệt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... ! Chủ nhân tuyệt đối không thể bị độ hóa, tuyệt đối không thể được, tuyệt đối không thể như vậy!
Lúc này Babaca lo lắng vô cùng như một đứa trẻ, đám người ở bên trong cũng nóng nảy cứ đi tới đi lui.
Tất cả mọi người cứ xôn xao làm cho Babaca càng thêm sốt ruột.
- Thế nào, hiện tại Tần Thiên làm sao? Ngươi mau đưa ta ra ngoài, ta đi đánh thức Tần Thiên!
Bạch Linh vội vàng nói.
- Đúng vậy! Babaca, mau đưa chúng ta ra ngoài đi!
Tiêu Du cũng bộ dạng nóng nảy nói, toàn bộ cô gái ở đây đều mang bộ dạng nôn nóng nói với Babaca.
- Không được, tôi không có quyền hạn thao tác. Hiện tại chỉ có chủ nhân mới có thể khống chế toàn bộ người ra vào chiếc nhẫn, tôi không có bất kỳ biện pháp nào. Nếu không, tình huống bây giờ đã không phải như vậy!
Babaca nói.
- Vậy làm sao bây giờ, Tần Thiên sẽ xảy ra chuyện mất!
Tiêu Du có chút không khống chế được nói, bắt Babaca phải nghĩ cách thay đổi cục diện.
- Hiện tại biện pháp duy nhất là chờ chủ nhân tự động tỉnh lại, ý chí của chủ nhân rất cường đại, chỉ bất quá vừa rồi không cẩn thận bị Kim Thiền Tử ra tay khống chế. Tôi tin rằng chờ một thời gian linh hồn của con người mới triệt để lọt vào độ hóa, nhất định sẽ một lần nữa tỉnh táo lại!
Babaca nói.
Mọi người nghe Babaca nói, mà thấy như không có ý nghĩa gì, nói như mua vé xổ số không có gì khác, cả đám đều lo lắng đến muốn phát điên.
Lúc này, bên trong linh hồn chi hải của Tần Thiên.
Không gian này một mảnh màu đỏ như máu, nơi này có đủ loại tràng cảnh kỳ quái, nào là một con thuyền, một tân thế giới, một chỗ biển đầy gió bão. Chỗ này đó là linh hồn chi hải của Tần Thiên.
Lúc này, mọi thứ bắt đầu từ từ biến mất, chỉ còn lại có một không gian to lớn xám xịt, từ từ không gian này bắt đầu biến hóa, xuất hiện bốn người, chiến đấu, máu me dầm dề.
Lúc này, Tần Thiên đang ở ngay chính giữa cảnh tượng này, trong tay cầm Thanh Đồng chiến kiếm, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh.
Bốn phía xung quanh Tần Thiên, đủ loại tiếng khóc không kinh khủng ngừng truyền đến, rất nhiều người chết ở trên mặt đất, không ít những đứa trẻ, người lớn nhào tới bên thi thể khóc lớn. Bọn họ dùng ánh mắt tức giận nhìn Tần Thiên, coi Tần Thiên như một tên ác ma, bởi vì hết thảy những điều này là do hắn gây ra.
- Ba ba, cha mau tỉnh lại, cha nói sẽ dẫn con đi ngắm biển mà, cha mau tỉnh lại!
- Lão công, anh nhanh tỉnh lại, chúng ta còn chưa làm đám cưới mà!
- Con trai, con còn chưa chăm sóc cho cha mẹ già lúc ốm đau nữa mà! Con không thể chết được!...
Tần Thiên nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở, không khỏi nói:
- Cái này... Đây đều là do ta làm sao!
- Không sai, đây đều là do ngươi làm!
Âm thanh của một người con gái quen thuộc vang lên ở bên tai Tần Thiên, Tần Thiên lập tức quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Du đứng ở bên cạnh mình, trên tay cô ấy ôm một cô gái mặc áo trắng.
- Chị!
Tần Thiên thấy Tiêu Du nhất thời vui mừng, muốn lập tức đi tới, nhưng Tiêu Du lại nhanh chóng lùi về phía sau.
- Không được tới gần, ngươi không phải em trai của ta, ngươi là một ma đầu, ngươi giết chết sư phụ ta!
Tiêu Du với gương mặt phẫn nộ nhìn Tần Thiên.
- Ta... Ta không có!
Tần Thiên khẩn trương nói.
- Ngươi còn muốn chống chế sao, ta quá thất vọng đối với ngươi rồi Tần Thiên!
Tiêu Du lạnh lùng nói, trong ánh mắt đều mang vẻ tuyệt vọng.
- Em... !
Tần Thiên nhìn Tiêu Du không biết nói gì cho phải.
Lúc này, Tống Mỹ Liên cũng xuất hiện bên cạnh Tần Thiên, ở bên cạnh bà ấy trên mặt đất là thi thể của Tần Chấn Long, Tần lão gia tử, Tần Văn... Thi thể của người Tần gia khắp nơi, Tống Mỹ Liên vô cùng bi thống nhìn Tần Thiên, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng, đau thương.
- Mẹ... Bọn họ làm sao vậy, tại sao lại như vậy?
Tần Thiên hét lớn hỏi Tống Mỹ Liên.
- Hừ! Tên súc sinh nhà ngươi, chính ngươi đã ra tay giết chết bọn họ, lẽ nào ngươi đã quên sao!
Tống Mỹ Liên chỉ vào mặt Tần Thiên giận dữ nói.
- Con... con giết bọn họ? Không thể nào như vậy, con làm sao có thể giết họ?!
Tần Thiên kêu to.
- Không có khả năng, ta không tin, ta không có giết bọn họ, ta không có, đây không phải là thật, điều không phải! A... !
Tần Thiên ôm đầu kêu lớn lên.
- Đây là sự thật, ngươi không chỉ giết bọn họ, còn giết chúng ta!
Lúc này, Hàn Thi Vũ, Lý Phỉ Nhi, Triệu Chỉ Nhược, Triệu Nhã Chi, Triệu Tiểu Nhã toàn bộ nữ nhân xuất hiện ở trước mặt của Tần Thiên, bọn họ đủ loại thương tích thê thảm, máu huyết nhễ nhại, đều đã chết rồi.
- Chính ngươi giết chúng ta!
Tất cả nữ nhân đồng thanh nói.
- Ta... Ta giết... Giết mọi người?
Tần Thiên nhìn những cô gái trước mặt, cả người đều mơ hồ.
- Đúng, ngươi giết chúng ta, ngươi không chỉ giết chúng ta, ngươi còn giết toàn bộ người của Hoa Hạ!
- Ngươi giết toàn bộ gia tộc, ngươi là một sát nhân cuồng ma!
- Sát nhân cuồng ma!
- Sát nhân cuồng ma!
Lý Phỉ Nhi ở bên cạnh Tần Thiên, nói.
- Không, ta không có, ta không có, mọi người phải tin ta, ta không có!
Tần Thiên hô to.
Bọn họ đồng loạt lắc đầu, tiếp tục nói:
- Ngươi có, ngươi giết tất cả chúng ta, ngươi là tên sát nhân cuồng ma, chúng ta sẽ không tin ngươi!
- Chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi!
- Sẽ không tin tưởng ngươi!
Đám oan hồn nữ này nhân nhanh chóng tới gần Tần Thiên, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ, lạnh lùng, nhìn Tần Thiên vô cùng tuyệt vọng.
- Ta không có, ta không có, mọi người phải tin tưởng ta, ta thật sự không có!
Tần Thiên lớn tiếng gầm rú, nhưng bọn họ lại không tin hắn.
Tần Thiên không khỏi hoài nghi thầm nghĩ
- Ta thực sự giết bọn họ sao?
- Đúng thế, chính là ngươi đã giết bọn họ!
Lúc này, một tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng xuất hiện ở trước mặt của Tần Thiên, trên người tản ra vô số ánh sáng màu vàng. Cùng lúc đó, trước mặt Tần Thiên xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, đều là hình ảnh hắn giết chết người thân của mình và người dân vô tội.
Tần Thiên hủy diệt toàn bộ thành thị, khiến cho rất nhiều người không còn nhà để về, phát rồ lên đều giết chết người thân của mình.
- Ta thực sự giết người?
Tần Thiên nhìn khắp nơi, cả người đều ngây dại.
- A di đà phật, Tần thí chủ, tội nghiệt của ngươi quá nặng, hãy theo ta quy y cửa Phật, dùng nửa đời sau của ngươi chuộc lại tội lỗi của mình!
Tăng nhân chậm rãi nói.
- Thực sự sao? Phật tổ sẽ tha thứ cho ta sao?
Tần Thiên mê man hỏi.
- A di đà phật, sẽ tha thứ!
Tăng nhân tiếp tục nói, ánh sáng màu vàng trên người hắn không ngừng phát ra bao phủ lên người của Tần Thiên, cả người Tần Thiên như mê man, trong lòng cảm giác hổ thẹn không ngừng tăng lên, trong đầu đều là hình ảnh sát nhân của mình.
- Ta có tội, ta có tội, ta muốn chuộc tội, ta muốn chuộc tội!
Tần Thiên lầu bầu nói, từ từ đi tới phía tăng nhân...