- Không xong, chủ nhân dường như đã bị tên hòa thượng kia khống chế, bị độ hóa!
Bên trong chiếc nhẫn, Babaca hô lớn.
- Cái gì!
Đám nữ nhân nhất thời đồng thanh kêu lớn lên.
- Chủ nhân, chủ nhân, cậu mau tỉnh lại, cậu mau tỉnh lại!
Babaca nôn nóng thúc giục, nhưng hiện tại Tần Thiên một chút cũng không phản ứng.
Lúc này, bên trong linh hồn chi hải của Tần Thiên, cả người hắn đang mơ mơ màng màng đi tới tăng nhân trẻ tuổi trước mặt. Tên hòa thượng trong miệng không ngừng lẩm bẩm kinh văn, trên người hắn ánh sáng màu vàng càng ngày càng thịnh, có thể nói là giống như ánh sáng của mặt trời.
Nhìn Tần Thiên từ từ đi tới, trên mặt tên hòa thượng không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Ta có tội, ta có tội, ta có tội... !
Tần Thiên vừa đi, trong miệng vừa lầm bầm.
- Ta làm thế nào để được giải thoát!
Tần Thiên hỏi.
- A di đà phật, thí chủ, ngươi chỉ cần dùng cây hàng ma xử này, đâm vào trong thân thể của mình, ngươi sẽ được giải thoát!
Tăng nhân cười nói, một cây hàng ma xử xuất hiện ở trong tay của hắn, sau đó đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhận lấy, nhìn qua một lát, sau đó ngước mặt lên hỏi tên tăng nhân:
- Chỉ cần đâm cái này vào thân thể thì có thể giải thoát rồi sao?
- Đúng vậy, thí chủ!
Tên hòa thượng tiếp tục nói.
Tần Thiên nhìn cây hàng ma xử trong tay, sau đó xoay người nhìn về phía bọn người Tiêu Du, nhìn các cô gái ở phía sau mà trong mắt đầy vẻ tức giận. Tần Thiên nhìn bọn họ trong lòng không thể giải thích được, vô số câu hỏi vì sao được đặt ra:
- Từ khi nào mà ta giết người nhiều như vậy? Vì sao một chút ấn tượng ta cũng không có? Vì sao ngay cả nữ nhân ta yêu nhất mà ta cũng giết? Vì sao nữ nhân của ta toàn bộ đều tập trung ở cùng một chỗ? Bọn người Thiên Hà đều không phải ở bên trong không gian chiếc nhẫn sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
- Nhẫn?!
Nghĩ tới đây, Tần Thiên chợt cúi đầu nhìn lại hai tay của mình, trên tay cũng không có nhẫn.
- Đây là giả. Đây hết thảy đều là giả!
Chợt, Tần Thiên đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, trước mắt đây tất cả đều là giả, đều là tình cảnh giả dối. Tần Thiên lập tức nghĩ tới hắn đang cùng Kim Thiền Tử chiến đấu, bị kinh văn của Kim Thiền Tử bao vây.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên lập tức nhìn về những người trước mặt. Lúc này phía trước không có một bóng người, trước mắt tất cả đều là kinh văn, đám kinh văn lây chuyển. Đâu tồn tại một người nào, đều do Kim Thiền Tử làm giả.
- Hừ! Kim Thiền Tử, dám âm ta, ta cũng giả vờ để âm ngươi một lần!
Tần Thiên trong lòng âm thầm cười nhạt, thần sắc lập tức lần thứ hai khôi phục dáng vẻ mê mang ban đầu, quay đầu nhìn về phía tăng nhân:
- Xin lỗi, ta đã giết mọi người, ta muốn tự sát để tạ tội!
Tần Thiên dáng vẻ đau khổ nói, cầm hàng ma xử trong tay, hung hăng cắm vào lồng ngực của mình. Tên hòa thượng đứng đối diện nhìn thấy hành động này của Tần Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Vừa lúc đó, hắn mắt thấy hàng ma xử đã gần cắm vào trong thân thể của Tần Thiên, nhưng đột nhiên Tần Thiên lại ngừng tay.
- Thí chủ, vì sao ngừng lại!
Kim Thiền Tử thấy Tần Thiên dừng tay, trong ánh mắt nhất thời lộ vẻ thất vọng, cảm thấy khó chịu.
Tần Thiên nhìn Kim Thiền Tử trước mặt, chỉ lên bầu trời phía sau lưng của hắn, nói:
- Đại sư nhìn xem, có máy bay!
Kim Thiền Tử nghi ngờ quay đầu lại, quanh năm chỉ quẩn quanh ở trong núi không biết cái gì là máy bay, còn tưởng rằng là cái gì, nên rất tự nhiên liền quay đầu nhìn lại.
- Hưu!
Vào giờ khắc này, Tần Thiên thân thủ nhanh chóng vọt tới trước mặt Kim Thiền Tử, trong tay cầm hàng ma xử trực tiếp đâm vào cơ thể của hắn.
- A... !
- Ngươi... !
Kim Thiền Tử nhìn Tần Thiên với vẻ mặt bất lực, không nói nên lời.
- Hừ! Kim Thiền Tử, ngươi còn tưởng rằng ta thực sự dễ dàng bị ngươi độ hóa sao?!
Tần Thiên cười lạnh nói, một chưởng đánh vào thân thể của Kim Thiền Tử, linh hồn lực màu đỏ như máu bộc phát ra tấn công hắn. Linh hồn chi hải lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường, đang lơ lửng trên không trung nhanh chóng nhập vào thân thể của Tần Thiên.
Trên bầu trời, Tần Thiên mở mắt ra, tia máu kinh khủng trên người trở nên đại thịnh, trong nháy mắt đám kinh văn màu vàng vây xung quanh thân thể hắn toàn bộ nổ tung.
- Phốc!
Kim Thiền Tử ở đối diện phun ra một ngụm máu tươi, bắt đầu từ trong nhập định tỉnh lại, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, kinh văn của hắn bị Tần Thiên phá hủy, linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng.
- Hừ! Cho chết con lừa ngốc, muốn độ hóa ta, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi!
Tần Thiên phẫn nộ nói, liền vọt tới chỗ Kim Thiền Tử, một quyền đánh tới chỗ hắn. Cự long huyết sắc khí tức kinh khủng lập tức từ trên người của Tần Thiên bay ra, dài hơn hai trăm mét, lực hủy diệt đáng sợ tràn ngập khắp bầu trời.
- Tần thí chủ, tỷ thí đã kết thúc, sau này còn gặp lại!
Kim Thiền Tử nhìn thấy đại sát chiêu của Tần Thiên, lập tức hô lớn, trong nháy mắt một tòa Kim thân Phật Đà to lớn từ trên người hắn hiển hóa ra, chặn lại công kích Cự long huyết sắc của Tần Thiên.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang, Kim thân Phật Đà màu vàng nổ tung, không gian bị nghiền nát, uy lực từ vụ nổ bạo phát ra phá hủy mọi thứ xung quanh. Tần Thiên vội vàng trốn vào không gian bên trong chiếc nhẫn.
Kim Thiền Tử cũng cấp tốc chạy trốn, nhưng tốc độ quá chậm, không gian phong bạo trực tiếp đánh vào trên người hắn. Phương viên mấy cây số, tất cả ngọn núi vào giờ khắc này toàn bộ bị oanh nát bấy, giống như xảy ra địa chấn, san thành bình địa.
Qua một hồi lâu, mọi thứ mới dần dần khôi phục, đoàn người Tần Thiên từ bên trong chiếc nhẫn đi ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, khắp mặt đất đều bị san bằng thành một sân bay to lớn.
Tần Thiên nhanh chóng thả ra thần thức đi tìm tung tích của Kim Thiền Tử, nhưng cũng không phát hiện được gì.
- Không biết tên con lừa nhỏ ngốc nghếch đó đã chết chưa?
Tần Thiên lẩm bẩm nói.
- Tần Thiên, vừa rồi anh thực sự làm em sợ muốn chết!
Bạch Linh không nhịn được ôm lấy Tần Thiên, xung quanh Thanh Nhi Tiêu Du nhất thời đều kinh ngạc nhìn Bạch Linh, không biết là tình huống gì.
Bạch Linh không quan tâm, bất chấp ôm lấy Tần Thiên, nước mắt đều chảy xuống.
Một hồi lâu, Bạch Linh mới buông Tần Thiên ra, phát hiện Tiêu Du và Thanh nhi đều kinh ngạc nhìn mình, sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói:
- Tôi... Tôi là lo lắng cho Tần Thiên, có chút kích động, mọi người đừng hiểu lầm!
- Ừ, chúng tôi hiểu!
Tiêu Du gật đầu, những lời này nói ra rất có thâm ý.
Còn Thanh Nhi thì tương đối đơn thuần, không nhìn ra, nói thẳng:
- Chị lo lắng cho tên sắc lang này làm gì? Chúng ta quay về ăn cái gì đi, em đói lắm rồi!
Trong đầu Thanh Nhi bây giờ chỉ toàn nghĩ đến việc ăn uống, chuẩn bị thừa dịp quay trở về sẽ ăn một bữa thịnh soạn.
Còn Tần Thiên vẫn đang nghĩ về Kim Thiền Tử:
- Không ngờ trải qua một hồi bạo tạc lớn như vậy Kim Thiền Tử vẫn chưa chết, hắn quả là kinh khủng, bản thân gần như đã bị hắn độ hóa. Nhất định phải diệt trừ mới được!
Bốn người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, không lâu sau, dưới lòng đất, một Thanh Đồng Phật chung to lớn bay lên, Kim Thiền Tử rơi từ bên trong xuống, khí tức cực kỳ suy yếu. ...