Bọn người Tần Thiên trở về bên trong khu vực thành thị, dẫn theo Thanh Nhi đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn, thiếu chút nữa khiến cửa tiệm kia sụp đổ.
Sau khi ăn xong Tần Thiên lại mang Thanh Nhi đi càn quét một chợ bán đồ sỉ, mua không biết bao nhiêu đồ uống đồ ăn vặt cho cô ấy.
Sau đó Bạch Linh và Thanh Nhi trở về, Tần Thiên và Tiêu Du cũng về Tần gia.
Thời gian kế tiếp, Tần Thiên ở trong nhà khắc khổ tu luyện, trận chiến với Kim Thiền Tử tuy rằng thắng nhưng Tần Thiên cũng cảm thấy áp lực lớn lao. Công pháp Phật môn thật quỷ bí, nếu sau này gặp phải cao thủ Phật môn thì rất phiền phức. Vì vậy hắn nhất định phải nâng cao thực lực của bản thân.
Tần Thiên ở bên trong không gian chiếc nhẫn, tu luyện đến mười lăm tháng giêng, Tết nguyên tiêu mới ra ngoài.
Qua hết nguyên tiêu, toàn bộ một năm coi như hoàn toàn qua hết, Tần Thiên cũng chuẩn bị trở về thành phố Quang Châu. Sự việc ở Đế Đô cũng đã làm xong, nhận chức vị gia chủ, báo thù, giết không ít đối thủ, thực lực tăng lên tới cảnh giới sáu sao cấp ba đỉnh cao, gần phá vỡ mà tăng lên cảnh giới sáu sao cấp bốn.
Ngày mười sáu tháng giêng.
Tần Thiên mua vé máy bay, bay thẳng về thành phố Quảng Châu. Tiêu Du bởi vì đúng lúc nhận được mệnh lệnh của Côn Lôn Tiên cung, quay về Côn Lôn Tiên cung. Còn vợ chồng Tần Chấn Long vẫn ở Đế Đô, chưởng quản toàn bộ Tần gia, Đồng Văn Văn cũng ở lại Đế Đô cùng với dì của cô ấy, tạm thời không trở về thành phố Quang Châu. Về phía Triệu Tiểu Nhã, cô ấy chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ Tề gia, vì vậy tạm thời không thể theo Tần Thiên trở về, Tạ Phong cũng tạm thời ở lại Đế Đô, bị gia tộc thúc giục đẩy mạnh việc tu luyện.
Vì thế chỉ một mình Tần Thiên trở về. ...
- Ai... ! Sớm biết như vậy đi bằng chuyên cơ của gia tộc thì tốt hơn rồi!
Tần Thiên nhìn sân bay thở dài nói. Vốn muốn đi bằng chuyên cơ trở về, nhưng sợ như vậy quá mức rêu rao, trở về kiểu đó thật khoa trương, phiền phức. Vì vậy Tần Thiên chỉ muốn khiêm tốn quay trở về.
- Tại sao? Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?!
Giữa lúc Tần Thiên chuẩn bị ngủ một giấc, đột nhiên lại phát hiện ở trên máy bay có một đạo khí tức vô cùng quen thuộc, đến từ Mị Ảnh, cách sau lưng hắn không xa.
Tần Thiên lập tức đứng lên, hướng đi đến phía Mị Ảnh. Quả nhiên thấy được cô ấy, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ăn mặc một bộ quần áo vô cùng thục nữ thật hiếm thấy, đang đeo tai nghe nghe nhạc, bộ dạng vô cùng thoải mái nhàn hạ.
Ngồi bên cạnh là một người đàn ông đang dùng sức liếc trộm Mị Ảnh, nhìn bộ dạng giống như chuẩn bị mượn cơ hội đến gần bắt chuyện.
- Người đàn bà chanh chua, xin chào!
Tần Thiên tiến đến cười nói, nhất thời tất cả mọi người xung quanh đều hướng nhìn về phía Tần Thiên. Bọn họ chú ý không hiểu vì sao Tần Thiên lại gọi Mị Ảnh là người đàn bà chanh chua.
Mị Ảnh nghe được giọng nói của Tần Thiên, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tần Thiên, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
- Cậu nói thêm câu nữa, tôi liền cắt lưỡi của cậu, biến đi sang một bên, tôi không muốn nhìn thấy cậu!
Mị Ảnh lạnh lùng nói, một chút cũng không cho Tần Thiên có mặt mũi.
- Hắc hắc, đừng nói như vậy chớ, cô đến thành phố Quang Châu làm gì?
Tần Thiên cười hì hì hỏi.
- Mắc mớ gì tới cậu, cút sang một bên!
Mị Ảnh nói cũng không thèm nhìn Tần Thiên.
- Có nghe hay không, vị nữ sĩ này kêu anh cút đi, anh nên nhanh chóng rời đi, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh!
Lúc này, tên háo sắc kia vẫn rình rập Mị Ảnh, nhìn sang Tần Thiên quát lớn, chuẩn bị giở trò anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ lấy một chút hảo cảm của mỹ nữ.
Vẻ mặt Tần Thiên kinh ngạc nhìn người kia. Hắn rõ mồn một chiêu này từ trước đến nay đều là hắn am hiểu sử dụng, không ngờ tới hôm nay bị người khác ra oai.
- Nhìn cái gì, biết tôi là ai không, mau tránh ra, không được quấy rầy vị mỹ nữ này!
Tên háo sắc tiếp tục nói, nói xong nhìn qua Mị Ảnh nói:
- Yên tâm, mỹ nữ, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm tổn thương cô!
Tần Thiên rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức nhìn tên háo sắc này mở miệng nói:
- Tốt, tôi chúc anh tán gái thành công!
Tần Thiên nói xong vỗ vỗ lên vai hắn, cười cười, rồi xoay người rời đi, mọi người xung quanh và tên háo sắc này nhìn Tần Thiên rất không hài lòng.
- Hừ!
Tên háo sắc vừa rồi vẫn còn chưa hiểu ý của Tần Thiên, nhìn Tần Thiên rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, vẻ mặt cười híp mắt nhìn về phía Mị Ảnh.
- Mỹ nữ, tôi xin giới thiệu một chút! Tôi là Bì Chính Quốc, không biết tên của mỹ nữ là gì?
Tên háo sắc nhìn Mị Ảnh đắm đuối nói.
Mị Ảnh chỉ nhìn phớt qua hắn, nhàn nhạt trả lời một câu:
- Đứng lên, tiến ra phía đường đi!
- Hả?
Bì Chính Quốc vẻ mặt ngơ ngác không biết Mị Ảnh là có ý gì, nhưng vẫn đứng lên.
Mị Ảnh thấy hắn đã đứng ở đường đi, lập tức cũng đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, hướng đi tới chỗ gần Tần Thiên, ngồi xuống ở bên cạnh Tần Thiên.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Bì Chính Quốc trầm xuống, cảm giác như mình bị đùa bỡn, mọi người chung quanh nhỏ giọng nở nụ cười.
- Ha... ha, người đàn bà chanh chua, cô muốn tới đây để ngồi gần bản soái ca sao? Bản soái ca thế nhưng rất bận rộn, bất quá nhìn cô thích bản soái ca như thế, bản soái ca tôi miễn cưỡng đáp ứng. Đến đây đi, cô đến gần chỗ tôi nè!
Vẻ mặt Tần Thiên vô sỉ nhìn Mị Ảnh, hắn không biết vì sao cứ thấy Mị Ảnh, loại mỹ nữ băng lãnh liền thích đùa giỡn với cô ấy. Không đùa giỡn một chút cảm giác có lỗi với chính bản thân.
Mị Ảnh cũng không phản ứng với Tần Thiên, tự hắn muốn làm gì thì làm .
Lúc này, Bì Chính Quốc đi tới, nhìn Mị Ảnh khó chịu nói:
- Mỹ nữ, cô đây là có ý gì, cô đùa giỡn với tôi à?
Mị Ảnh nhìn cũng không muốn nhìn Bì Chính Quốc, lại thêm một tên tự mình nghe mình ca, Bì Chính Quốc nhất thời càng thêm khó chịu.
- Cô biết tôi là ai không? Dám đùa tôi, tôi đảm bảo cô không thể đến được thành phố Quang Châu!
Bì Chính Quốc nói lười đe dọa, nhưng Mị Ảnh vẫn không để ý đến hắn.
Tần Thiên thấy bộ dạng thô lỗ, ngu si của hắn, không nhịn được nở nụ cười.
- Tiểu tử, cậu cười cái gì, muốn chết sao?!
Bì Chính Quốc chỉ vào Tần Thiên tức giận nói.
Tần Thiên lắc đầu, sau đó nói:
- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hài lòng mà thôi, rốt cuộc đến phiên tôi anh hùng cứu mỹ nhân. À, sai rồi, phải nói là cứu người đàn bà chanh chua!
Tần Thiên vừa mới dứt lời, Mị Ảnh đưa ánh mắt sát nhân nhìn Tần Thiên, nhưng Tần Thiên căn bản không để ý tới.
- Được rồi, tên đàn ông hèn mọn, ông nhanh cút trở về vị trí của ngươi đi, đỡ lãng phí công sức tôi!
Tần Thiên thản nhiên nói.
Bì Chính Quốc vẻ mặt giận dữ:
- Mẹ kiếp, mày dám hỗn láo! Muốn chết sao, mày biết tao là ai không?!
- Không biết! Thế nhưng nếu ông không đi, ông cũng sẽ không còn biết ông là ai nữa!
Tần Thiên chậm rãi nói.
- Mẹ kiếp, mày dám uy hiếp ta!
Bì Chính Quốc vô cùng tức giận la lớn.
- Ba!
- A!
Bì Chính Quốc vừa dứt lời liền bị ăn một cái tát thật mạnh, in năm dấu ngón tay lên mặt, đau đớn kêu to.
- Ai đánh tao, khốn nạn!
Bì Chính Quốc lập tức tìm kiếm xung quanh người đã đánh hắn, thế nhưng tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn, căn bản không có người đứng lên. Bây giờ ánh mắt của Bì Chính Quốc chỉ chăm chú vào trên người của Tần Thiên.
- Tiểu tử, mày dám đánh tao!
- Con mắt nào của ông thấy tôi đánh ?!
Tần Thiên mang vẻ mặt vô tội trả lời tên háo sắc. ...