Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1282 - Chương 1287: Trở Lại Thành Phố Quang Châu

 Chương 1287: Trở Lại Thành Phố Quang Châu Chương 1287: Trở Lại Thành Phố Quang Châu Chương 1287: Trở Lại Thành Phố Quang Châu

Bì Chính Quốc vẻ mặt tức giận nhìn Tần Thiên, nhưng Tần Thiên vẫn ngồi yên ở một chỗ, quả thực không phải Tần Thiên ra tay, quá nhanh, hắn cũng không thấy được người nào.

- Mẹ kiếp, để tao thấy là ai đánh tao thì tao sẽ băm hắn ra làm trăm mảnh!

Bì Chính Quốc tức giận nói.

- Ba!

- A!

Bì Chính Quốc vừa mới dứt lời, trong nháy mắt lần thứ hai bị tát một cái thật mạnh. Lúc này một bên mặt của hắn đã bị đánh cho sưng lên, giờ lại thêm năm dấu ngón tay xuất hiện rõ ràng ở trên mặt của hắn.

- Khốn nạn, ai đánh tao!

Bì Chính Quốc tức giận kêu to, đáng tiếc không ai phản ứng với hắn, bọn họ đều đang cười trộm hắn.

- Mẹ kiếp, nhất định là tên tiểu tử này, có phải là mày hay không?

Bì Chính Quốc chỉ vào mặt Tần Thiên giận nói.

- A... ha! Nói phải có chứng cứ, bằng không tôi sẽ tố cáo ông tội phỉ báng!

Tần Thiên thản nhiên nói.

Bì Chính Quốc nghe Tần Thiên nói, tức giận lập tức bay thẳng đến Tần Thiên trước mặt Tần Thiên, quát lớn:

- Hay lắm, mày đánh tao, còn ở nơi này giả ngu, lão tử giết chết mày!

- Ba!

- A... !

Bì Chính Quốc còn chưa đụng vào người Tần Thiên, thì nhất thời lại bị một cái tát vô cùng mạnh đánh cho té ngã trên mặt đất, răng bay ra, miệng đầy máu tươi. Đau đến mức khiến hắn phát ra tiếng kêu thống khổ .

- Chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Một tiếp viên hàng không nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Bì Chính Quốc té ngã trên mặt đất hỏi.

- Mỹ nữ, hắn hình như điên rồi, tự đánh vào mặt của mình, sau đó nói có người đánh hắn. Tôi kiến nghị cô lập tức gọi người đến bắt hắn lại, tránh cho gặp chuyện không may!

Tần Thiên rất là nghiêm túc chăm chú nhìn tiếp viên hàng không nói.

- A! Thực sự sao?!

Tiếp viên hàng không cả kinh kêu lên.

- Mẹ kiếp! Lão tử không có bệnh, đều là do tên tiểu tử này đánh tao! Lão tử giết chết mày!

Bì Chính Quốc luộm thuộm đứng lên, muốn nhào đến chỗ Tần Thiên, nhưng tay phải chợt giơ lên tán mạnh vào mặt hắn .

- Ba!

Bì Chính Quốc tự tát tán vào mặt hắn một cái, khiến mọi người chứng kiến đều ngây người.

- Cô xem, tôi nói không sai chứ?! Hắn tự mình tát mình, mọi người đều nhìn thấy. Cô mau gọi người đến bắt hắn lại đi, hắn điên rồi!

Tần Thiên thản nhiên nói.

- Được rồi!

Tiếp viên hàng không lập tức gật đầu, nhanh chóng đi gọi người tới.

- Tao không điên, tao không có!

Bì Chính Quốc hét lớn. Vừa rồi tay hắn bị một lực kỳ quái khống chế, hung hăng tát vào mặt một cái, hoàn toàn không phải do hắn làm.

Đáng tiếc không ai nghe lời của hắn, nhân viên cảnh vụ hàng không nhanh chóng đã đi tới, trực tiếp đưa hắn đi.

- Buông, buông ra, tao không có điên!

Bì Chính Quốc hét lớn, nhưng càng nói mọi người càng cho là hắn phát điên. Bởi vì những người điên đều nói như vậy, nói là bản thân không điên, đây là triệu chứng luống cuống điển hình của bệnh tâm thần.

Tần Thiên nhìn Bì Chính Quốc bị bắt đi, lập tức nhìn về phía Mị Ảnh:

- Thế nào, mỹ nữ, tôi giúp cô đuổi đi một con ruồi, cô làm thế nào cảm tạ ta đây!

Mị Ảnh liếc mắt nhìn Tần Thiên, tháo tai nghe xuống, nói:

- Tôi đang đi đến thành phố Quang Châu, nếu như cậu cũng quay trở lại thì hãy đi cùng tôi!

Mị Ảnh vốn đến thành phố Quang châu để đi công tác, không ngờ lại gặp Tần Thiên trên máy bay, ngoài dự liệu của cô ấy. Nếu Tần Thiên cũng đến Quang Châu, vậy thì có thể hỗ trợ nhau thực hiện.

- Chuyện gì, có việc gì tốt?

Tần Thiên lập tức hỏi.

- Một việc tốt!

Mị Ảnh trả lời.

- Được rồi, nhiệm vụ gì? Tôi xem thử có chút hứng thú gì không, nếu như cảm thấy hứng thú, tôi cũng không cần thù lao!

- Đến lúc đó còn hơn nữa!

Mị Ảnh nói một câu, sau đó tiếp tục nghe nhạc.

- Chết tiệt, người đàn bà chanh chua! Muốn tôi giúp đỡ lại không nói, tôi không làm!

Tần Thiên tức giận nhìn thoáng Mị Ảnh, rồi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ. ...

Rất nhanh, máy bay đã đến thành phố Quang Châu. Máy bay hạ cánh, Tần Thiên và Mị Ảnh cùng đi ra, phía xa, Tần Thiên đã nhìn thấy Hàn Thi Vũ và Lý Phỉ Nhi còn có hai chị em Triệu Chỉ Nhược đã chờ ở đó đón hắn.

- Tần Thiên!

Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên hô to lên, lập tức Lý Phỉ Nhi và hai chị em Triệu Chỉ Nhược cũng kêu to lên, vô cùng mừng rỡ. Dọa người bên cạnh giật mình, tưởng là một ngôi sao nổi tiếng xuống máy bay. Cẩn thận xem xét thì Tần Thiên cũng không giống như đại minh tinh, nhưng thật ra bên cạnh hắn có cô gái đẹp kia, rất giống người nổi tiếng.

- Lão bà yêu quý, anh tới đây!

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, dang rộng tay ra phía sau ôm trọn toàn bộ bốn người con gái vào lòng, cả đám ôm hôn Tần Thiên, khiến người bên cạnh đều đố kị muốn chết:

- Mẹ nó, lão tử một nữ nhân cũng không có, tên này lại có bốn người mỹ nữ vây quanh!

- Thế nào, lão công không ở nhà, có nhớ anh hay không?

Tần Thiên nói, trước mặt mọi người đưa tay lặng lẽ mò mẫm trên người của bọn họ.

- Đương nhiên là có, anh rể, em rất nhớ anh, em muốn ngủ cùng anh!

Triệu Chỉ Vân tiếp lời.

- Mẹ nó, cầm thú, em vợ cũng không tha!

- Cầm thú!

- Cầm thú!

- Tôi cũng muốn được làm cầm thú!

Nhất thời, đám người xung quanh nổi giận, âm thanh mắng chửi vang lên.

- Chết, Chỉ Vân, nhỏ tiếng một chút, đi mau, người đàn bà chanh chua, đuổi đến rồi!

Tần Thiên vội vàng lôi kéo bốn người con gái đi ra bên ngoài, miễn cho bị miệng đời vùi dập.

Rất nhanh, mọi người đã lên xe, Tần Thiên giới thiệu đơn giản về Mị Ảnh với mọi người. Sau đó Mị Ảnh cũng muốn ở trong nhà của Tần Thiên, bởi vì phải cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, ở cùng một chỗ tương đối dễ dàng hành động.

- Được rồi, Linh Nguyệt trở lại chưa?

Tần Thiên hỏi Hàn Thi Vũ.

- Vẫn chưa trở về, trong môn phái còn có chuyện, chắc là tối nay!

Hàn Thi Vũ nói tiếp:

- Tiểu Nhã thế nào? Dì Triệu rất nhớ cô ấy!

- Ừ, Tiểu Nhã vẫn tốt, không có việc gì, phỏng chừng qua một thời gian ngắn sẽ trở về!

Tần Thiên trả lời.

- Thật tốt quá, dì Triệu biết được nhất định sẽ rất vui mừng!

Mọi người đang trò chuyện, đột nhiên, phía trước xuất hiện mấy chiếc xe màu đen có rèm che, trực tiếp chắn ngang giữa đường, chặn xe của Tần Thiên. Sau đó, trên xe bảy tám tên bảo vệ mặc tây trang màu đen đi xuống, toàn bộ cầm thiết côn trong tay.

Cùng lúc đó, có hai chiếc xe màu đen có rèm che cũng ngừng lại, cũng đi ra bảy tám tên bảo về mặc tây trang màu đen, cầm thiết côn đi tới.

- Mau chóng dẫn tên tiểu tử kia ra, đánh chết hắn cho tao!

Bên trong xe, một thanh niên đi xuống, quát to phía sau xe Tần Thiên, Tần Thiên từ trong kiếng chiếu hậu nhìn thấy lại là tên Bì Chính Quốc đã gặt trên máy bay.

Bì Chính Quốc ở trên máy bay bị Tần Thiên dạy dỗ cho ăn cục tức, vô cùng khó chịu, thiếu chút nữa đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Vì vậy vừa xuống máy bay, lập tức đuổi theo Tần Thiên, gọi người đến để giáo huấn Tần Thiên.

- Ái chà chà, lại phát bệnh tâm thần nữa rồi!

Tần Thiên bất đắc dĩ mở cửa xe ra, đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment