Rất nhanh, Tần Thiên đã đến cô nhi viện, hai gã thanh niên là thành viên của Thiên bang ở chỗ này làm bảo vệ, thấy Tần Thiên đến lập tức mở rộng cửa để Tần Thiên lái xe tiến vào.
- Trường học? Anh dẫn chúng ta đến trường học làm gì?
Tống Thiến nghi hoặc hỏi Tần Thiên.
- Trước kia đúng là trường học, hiện tại chỗ này là cô nhi viện, dẫn mọi người đến để san sẻ lòng yêu thương?
Tần Thiên nói xong, lái xe đi đến bãi đỗ xe bên kia, sau đó hắn dẫn hai người Tống Thiến đi vào bên trong.
- Chia sẻ sự yêu thương, em không tin tên háo sắc như anh!
Tống Thiến hoài nghi nói.
Tần Thiên không nói lời nào, mang theo hai người đi thẳng vào bên trong, vẫn còn chưa tiến vào, Tần Thiên liền thấy được Diêu Phi Yến đang mang theo hơn mười cô nhi từ bên trong trường học đi ra, chuẩn bị dẫn bọn chúng ra thao trường rèn luyện. Đi tới thấy ba người Tần Thiên nhất thời ngây ngẩn cả người, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thiên bên này.
- Tần Thiên, là anh sao?!
Diêu Phi Yến hướng về phía Tần Thiên hô lớn, trên mặt lộ ra vẻ có chút vui mừng.
- Là tôi!
Tần Thiên phất phất tay, cầm theo hai túi lớn đi về phía Diêu Phi Yến. Tống Thiến thấy Diêu Phi Yến xinh đẹp, trên mặt lộ ra thần sắc không thoải mái.
- Hừ! Tôi biết ngây, tên sắc lang như anh khẳng định đến đấy không phải vì lòng yêu thương, mà tới nơi này để tán gái!
Tống Thiến hận nói, bộ dạng như Tần Thiên có lỗi với cô ấy, nhìn Tần Thiên mà mồ hôi lạnh ứa ra.
- Anh đi tán gái làm sao có thể vẫn mang theo bọn em đi cùng, thật ngốc, tiểu nha đầu!
Tần Thiên buồn bực nói.
Tống Thiến nghe Tần Thiên nói, suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Chỉ vì thấy Tần Thiên quen biết một cô gái xinh đẹp như Diêu Phi Yến, trong lòng có chút hụt hẫng, nhất là Diêu Phi Yến tỏ thái độ vui mừng khi gặp Tần Thiên càng làm cho cô ấy khó chịu.
- Tần Thiên, anh trở về đây từ khi nào vậy? Sao lại không thông báo cho tôi một tiếng, đột nhiên như vậy đã tới đây rồi!
Diêu Phi Yến rất là mừng rỡ.
- Vừa trở về, đi thôi, chúng ta đi vào rồi nói chuyện, những thứ này là cho những đứa trẻ!
Tần Thiên nói, trên tay cầm hai túi lớn đưa lên.
- Được rồi!
Diêu Phi Yến gật đầu, dặn dò đám trẻ nhỏ đi chơi, cô ấy thì dẫn theo ba người Tần Thiên đi vào bên trong, trên đường đi Tần Thiên giới thiệu bọn họ quen biết nhau một chút.
Vừa đi, Tần Thiên thấy trường tiểu học này vô cùng rộng lớn, nhưng toàn bộ vườn trường trống rỗng, cũng chỉ có Diêu Phi Yến và hơn chục đứa trẻ, quá ít người. Tần Thiên chuẩn bị sẽ cho nhận thêm cô nhi, hỗ trợ bọn chúng, sau đó một lần nữa sử dụng trường tiểu học này, cam kết cho giáo viên đến đây để dạy dỗ những đứa bé này học tập, để cho bọn chúng được đến trường như những đứa trẻ bình thường, tiếp thu giáo dục.
Rất nhanh, bốn người đã đến bên trong ký túc xá của Diêu Phi Yến, ở đây được Diêu Phi Yến dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, bình thường cô ấy ở chỗ này, làm việc cũng ở nơi đây. Sát vách còn lại là chỗ ở của lũ trẻ, ở đây nguyên bản chính là ký túc xá của trường học, đối diện với chỗ dạy học.
- Thế nào, ở chỗ này đã quen chưa?
Tần Thiên tay cầm đồ vật bên trong túi để xuống, nhìn Diêu Phi Yến hỏi.
- Ở đây ấm áp hơn so với Đế Đô, những người bạn nhỏ cũng rất vui thích, Tần Thiên, thực sự phải cảm tạ mọi người thật tốt, nếu không phải nhờ anh giúp đỡ, tôi cũng không biết làm thế nào mới tốt!
Diêu Phi Yến vẻ mặt cảm kích nhìn Tần Thiên nói.
- Không cần, chúng ta cần gì phải nói lời khách sáo. Được rồi, lúc trước có đứa trẻ bị bệnh ở chỗ này là tiểu nha đầu Hoàng Hoàng sao, có thể kêu con bé đến đây được không? Để tôi xem tình trạng sức khỏe của con bé như thế nào!
Tần Thiên hỏi.
- Được, anh chờ một chút!
Diêu Phi Yến gật đầu, liền đi ra bên ngoài, không bao lâu, đã dẫn theo tiểu Hoàng Hoàng đến, đứa nhỏ nhìn ba người Tần Thiên rất là sợ, gương mặt khiếp đảm.
- Hoàng Hoàng, anh này là người lần trước đã cứu em, Tần Thiên, mau chào anh đi!
Diêu Phi Yến nhẹ nhàng nói với đứa trẻ.
Hoàng Hoàng nhìn ba người Tần Thiên, khẩn trương mở miệng nói:
- Ca ca... Ca ca tỷ tỷ, chào mọi người?!
- Ha ha, xin chào, Hoàng Hoàng, đại tỷ tỷ ôm em một cái có được hay không?
Tống Thiến rất là thích Hoàng Hoàng, đưa tay muốn ôm con bé, nhưng Hoàng Hoàng cũng tránh được, mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Hi bên cạnh đứng, Kiều Hi cũng đang nhìn chằm chằm vào con bé.
- Tiểu nha đầu này còn có chút sợ người lạ!
Diêu Phi Yến nhìn Tống Thiến cười cười.
Tần Thiên nhìn hai người Kiều Hi và Hoàng Hoàng đứng đối diện nhau, lập tức nhìn Tống Thiến và Diêu Phi Yến nói:
- Hai người có thể đi ra ngoài trước một chút hay không, anh có một số việc muốn nghiệm chứng một chút!
Hai người bọn họ đều rất nghi hoặc nhìn Tần Thiên, nhưng vẫn phải đi ra.
Nhìn hai người đi ra, Tần Thiên liền đi tới bên cạnh Hoàng Hoàng, bế con bé lên, Hoàng Hoàng cũng không phản kháng.
- Đến đây, Kiều Hi, em hãy cầm tay con bé, nhìn xem có cảm giác gì không?
Kiều Hi gật đầu, đưa tay cầm lấy tay của Hoàng Hoàng. Vào giờ khắc này, trên người hai người đều tự phát sáng lên một đạo ánh sáng màu trắng, tương hỗ kết hợp lại với nhau, sau đó lại nhanh chóng tách ra.
- Thật quen thuộc, em đối với con bé có loại cảm giác như đã từng quen biết, giống như con bé là một bộ phận của thân thể em vậy, thế nhưng em không thể biết được!
Kiều Hi trong lòng khó hiểu nói.
- Giống như đã từng quen biết?
Tần Thiên không khỏi nhíu mày, lập tức hỏi cảm giác của Hoàng Hoàng, kết quả cũng có cảm giác giống như Kiều Hi.
- Xem ra giữa hai người quả nhiên thật có mối liên hệ!
Từ ánh sáng màu trắng phát ra từ trên người của hai người khi tiếp xúc với nhau, Tần Thiên đã phát hiện nguyên thần của hai người có sự tiếp xúc. Hai người này là kỳ quái khác thường, theo như tình huống bình thường, hai người bọn họ thân thể chỉ là người phàm, thế nhưng nguyên thần lại là vượt qua phân nửa người phàm, cái này tuyệt đối không cho phép. Nhưng hai người Kiều Hi cũng không có xảy ra chuyện gì, thân thể cũng không có bạo tạc, điểm này vô cùng kỳ quái.
- Babaca, có phát hiện gì không?
Tần Thiên hỏi Babaca.
- Chủ nhân, Babaca cảm giác linh hồn của bọn họ dường như là tương đồng với nhau!
Babaca nói.
- Tương đồng? Là có ý gì?
Tần Thiên lập tức hỏi.
- Là giống như cùng có chung linh hồn, linh hồn hai người kia giống như là từ một linh hồn lớn chia ra, tiến nhập vào trong hai thân thể khác nhau!
Babaca giải thích.
- Cái gì! Ngươi xác định là như vậy chứ?
Tần Thiên hoang mang hỏi.
- Không xác định lắm, thế nhưng khả năng rất lớn chính là như vậy, còn điều gì khác thì không phát hiện ra!
Babaca nói.
Tần Thiên nghe được không khỏi nhíu mày, nếu đúng như lời Babaca nói thì linh hồn của hai người có thể bị chia ra, như vậy chuyện này có chút lớn, là ai đã phân liệt linh hồn ở trên người hai người bọn họ.
- Tần Thiên, anh không có bị làm sao chứ?!
Kiều Hi nhìn thấy Tần Thiên tự dưng đứng sửng cả người, cả buổi không nói lời nào, lập tức hỏi thăm.
- A... Anh không sao!
Tần Thiên nhất thời khôi phục lại tinh thần, đem Hoàng Hoàng để xuống.
- Được rồi, không sao, em đi ra ngoài chơi đi!
Tần Thiên mỉm cười nói, Hoàng Hoàng liền chạy ra bên ngoài chơi, hai người Diêu Phi Yến và Tống Thiến cũng đi đến.
Tống Thiến vội vàng hỏi:
- Tần Thiên đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì, anh cũng không nắm được rõ ràng lắm, chờ anh làm rõ ràng sau đó sẽ nói cho em biết. Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài gặp những đứa trẻ kia vui đùa một chút!
Tần Thiên nói xong liền đi ra bên ngoài, Kiều Hi theo sát ở phía sau.
- Hừ! Thật đáng ghét, cố ý thừa nước đục thả câu, người xấu!
Tống Thiến nhìn bóng lưng của Tần Thiên bất mãn nói, nhanh chóng đi theo.