Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1292 - Chương 1297: Âm Mưu Kinh Thiên

 Chương 1297: Âm Mưu Kinh Thiên Chương 1297: Âm Mưu Kinh Thiên Chương 1297: Âm Mưu Kinh Thiên

Tần Thiên nhìn Sơn Khẩu Kiện Nhất sợ đến phát điên, nên ngừng lại.

- Nói đi, các ngươi tới thành phố Quang Châu rốt cuộc có mục đích gì?

Tần Thiên ngồi xuống, hỏi.

- Ta nói xong các ngươi sẽ thả ta sao?

Sơn Khẩu Kiện Nhất thử thăm dò hỏi.

Tần Thiên không nói nhiều lời, trực tiếp cầm bình tương ớt lên đổ xuống vết thương của Sơn Khẩu Kiện Nhất.

- A!

- Mau dừng tay, ta nói, ta nói!

Sơn Khẩu Kiện Nhất đau đớn đến mức gương mặt nhăn nhúm, vội vàng hô to.

- Hừ! Nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ không có cơ hội cò kè mặc cả, mau nói ra, nếu không ta sẽ từ từ hành hạ ngươi tới chết, tiếp tục bắt những người khác để tra hỏi!

Tần Thiên cầm dao nhỏ kề vào cổ của Sơn Khẩu Kiện Nhất lạnh lùng nói, sát khí màu đỏ như máu trên người Tần Thiên bắt đầu khởi động, nhìn qua triệt để là một tên ác ma, khiến Sơn Khẩu Kiện Nhất sợ run.

- Ta nói, ta nói, chúng ta tới đây là vì để đánh bom phá hủy chuyến bay quan trọng sắp tới ở thành phố Quang Châu!

Sơn Khẩu Kiện Nhất khẩn trương nói.

- Vì sao?

Tần Thiên lập tức hỏi.

- Hiện tại tình hình đang căn thẳng, bọn ta sẽ khơi mào chiến tranh giữa các ngươi, khiến cho quốc tế tranh chấp, làm cho nước Mỹ tham dự vào. Như vậy khi chúng ta và các ngươi tranh đấu ở biển Đông sẽ thuận lợi, toàn bộ khí thiên nhiên dầu mỏ ở Đông Hải tất cả đều là của bọn ta!

Sơn Khẩu Kiện Nhất thành thật nói.

Tần Thiên vừa nghe, sắc mặt thay đổi, không nghĩ tới mục đích gia tộc Sơn Khẩu tới nơi này lại hiểm ác và đáng sợ đến vậy. Muốn khiến cho quốc tế tranh chấp, cái này rất dễ dấy lên thế chiến thứ ba, đến lúc đó toàn bộ Á Châu hoàn toàn có khả năng sinh linh đồ thán.

- Mẹ kiếp, bọn Nhật Bổn các ngươi quả nhiên âm hiểm, xem ra lão tử phải tiêu diệt các ngươi mới được!

Tần Thiên lạnh lùng nói.

Mị Ảnh bên cạnh cũng không nói lời nào, nhíu chặt lông mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tần Thiên nhìn bộ dạng của Mị Ảnh có chút không hiểu, một lần nữa nhìn về phía Sơn Khẩu Kiện Nhất, hỏi:

- Không đúng, nếu là cho nổ tung máy bay mà nói thì không cần huy động nhiều cao thủ như vậy. Thành thật khai báo, còn có chuyện gì phải không?

- Không sai, các ngươi phái nhiều cao thủ như vậy, chỉ vì cho nổ tung một máy bay. Để tránh chuyện nhỏ xé thành to, hoàn toàn có thể tìm một người đến đây thực hiện nhiệm vụ, như vậy hành động sẽ đơn giản, không dễ dàng gây sự chú ý, cho các ngươi càng thêm dễ thành công. Lập tức nói rõ ràng, rốt cuộc mục đích là gì?

Mị Ảnh cũng nghi hoặc nói, vừa rồi cô ấy suy tính chính là vấn đề này.

Sơn Khẩu Kiện Nhất nghe hai người Tần Thiên hỏi, sắc mặt cực kì khó coi. Hai người bọn họ nói một chút cũng không sai, mục đích của bọn chúng đích thị không đơn giản như vậy, còn có ý đồ thâm sâu hơn nữa, nhưng hắn không thể nói, nếu hắn nói ra sẽ là tội nhân của gia tộc.

Nghĩ tới đây, Sơn Khẩu Kiện Nhất khôi phục lại thần sắc, nhìn hai người nói:

- Ta nói đều là sự thật, thực sự không lừa các ngươi, đó chính là mục đích của bọn ta. Bởi vì người Trung Hoa các ngươi có nhiều cao thủ, bọn ta sợ mắc phải sai lầm, cho nên mới phái nhiều cao thủ đến đây như vậy, đều là sự thật!

Thế nhưng lúc này hai người Tần Thiên căn bản cũng không tin lời của Sơn Khẩu Kiện Nhất nói, vẻ mặt biến sắc vừa rồi của hắn, bọn họ đều thấy được, cho thấy Sơn Khẩu Kiện Nhất không nói thật.

- Hừ! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta sẽ để ngươi biết được cảm giác ớt cay cùng với muối ăn!

Tần Thiên nói xong lập tức một đao chặt đứt cổ tay của Sơn Khẩu Kiện Nhất, trực tiếp đem cổ tay của hắn nhét vào bên trong túi muối ăn.

- A... !

Sơn Khẩu Kiện Nhất kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả người đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra.

- Nói hay không!

Tần Thiên quát lớn.

- Ngươi mơ tưởng!

Sơn Khẩu Kiện Nhất hô lớn, dám nhịn đau, đánh chết không nói.

Tần Thiên tiếp tục thêm ớt tương và muối ăn vào tay còn lại của Sơn Khẩu Kiện Nhất, hắn đau đớn đến mức ngất đi, nhưng vẫn như cũ cắn răng chịu đựng chứ không khai.

Từ biểu hiện của hắn cho thấy, lần này gia tộc Sơn Khẩu đến đây chắc chắn là có âm mưu kinh thiên động địa, nhất định phải tra rõ, miễn cho dẫn đến tai hoạ lớn.

- Hừ! Được lắm, không nói đúng không, ta sẽ tước mất toàn bộ da thịt của ngươi!

Tần Thiên lạnh lùng nói, nói xong lập tức cầm dao nhỏ hướng phía Sơn Khẩu Kiện Nhất định ra tay.

- A!

Vào giờ khắc này, đột nhiên Sơn Khẩu Kiện Nhất cắn vào đầu lưỡi của hắn, muốn cắn lưỡi tự sát, miệng chảy đầy máu tươi, giãy giụa vài cái liền chết đi, hai người Tần Thiên cứu giúp không kịp.

- Mẹ kiếp!

Tần Thiên không ngờ tới Sơn Khẩu Kiện Nhất dẫu có chết cũng không nói, cắn lưỡi tự vẫn.

- Xem ra chuyện lần này không phải chuyện đùa, Tần Thiên, cậu đưa tôi đi ra ngoài, tôi muốn ra ngoài liên lạc với quốc gia một chút, để xem nên làm như thế nào!

Mị Ảnh nói.

Tần Thiên gật đầu, trực tiếp hút khô máu huyết của Sơn Khẩu Kiện Nhất, khiến hắn biến thành tro bụi bay đi, sau đó dẫn Mị Ảnh rời khỏi không gian bên trong chiếc nhẫn.

Vừa ra ngoài, Mị Ảnh vội vàng rời đi, không biết đi nơi nào. Tần Thiên cho kêu người của Bách Hoa tông kêu đến, muốn bọn họ gia tăng thời gian tìm kiếm tên cao thủ trốn thoát người Nhật Bổn, đồng thời muốn bọn họ gia tăng đọ cảnh giác cũng như lực lượng bảo vệ nữ nhân của hắn, trong lòng Tần Thiên mơ hồ có loại dự cảm xấu.

- Tần Thiên, anh không sao chứ?!

Kiều Hi nhìn thấy sắc mặt không ổn của Tần Thiên, đi tới hỏi thăm. Tống Thiến cũng buông trò chơi tay cầm, theo Kiều Hi đến nhìn Tần Thiên.

- Không có việc gì, được rồi, chuyện của tôi đã xong xuôi, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, anh sẽ dẫn mọi người đi vòng vòng chơi!

Tần Thiên nói, sẵn tiện dẫn Kiều Hi đi đến cô nhi viện, gặp đứa trẻ Hoàng Hoàng có bệnh trạng giống như Kiều Hi, xem thử giữa hai người có liên hệ gì.

- Cũng tốt, em đi thay quần áo!

Tống Thiến vừa nghe, cảm thấy vui mừng, thật nhanh hướng đi vào trong phòng.

- Em cũng đi thay một bộ quần áo khác!

Kiều Hi nhìn Tần Thiên, sắc mặt ửng đỏ, hôn một cái lên mặt của Tần Thiên, sau đó xấu hổ đi vào trong phòng.

Tần Thiên nhìn hai người cười cười, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, hỏi địa chỉ của cô nhi viện.

Rất nhanh hai cô gái đã thay xong quần áo, Tần Thiên lái xe, chở hai người đi đến cô nhi viện. Sẵn tiện Triệu Nhã Chi ở bên trong siêu thị mua rất nhiều đồ, để đưa cho những đứa trẻ ở cô nhi viện.

Địa chỉ cô nhi viện nằm ở phía bắc thành phố, nơi đó đã từng là một trường tiểu học, vốn là một khu trường học tiểu học dành cho con nhà quý tộc, nhưng bởi vì hiệu trưởng phạm tội tham ô, dâm loạn nữ sinh, dẫn đến đóng cửa, sau lại bị đấu giá. Sau đó có người xây dựng cô nhi viện ở gần mảnh đất này, vì vậy thuận tiện cũng mua luôn trường tiểu học này, để cho Diêu Phi Yến nuôi dưỡng trẻ mồ côi.

- Tần Thiên, chúng ta đang đi đến nơi nào vậy, không phải đi trung tâm thành phố chơi sao?

Tống thiến nhìn Tần Thiên nghi ngờ hỏi.

- Chúng ta đi trước đến chỗ này gặp một người bạn, gặp xong tôi sẽ dẫn mọi người đi đến trung tâm thành phố chơi đùa!

Tần Thiên nói.

- Đó là chỗ nào?

Tống Tiến lại hỏi.

- Đến nơi rồi em sẽ biết!

Tần Thiên nói. ...

Bình Luận (0)
Comment