Ăn xong điểm tâm, Tần Thiên liền dẫn Mị Ảnh trở về phòng, khóa kỹ cửa, tiến vào bên trong không gian chiếc nhẫn.
Đan điền Sơn Khẩu Kiện Nhất bị phế, cả người bị trói chặt, đang nằm ở đỉnh núi vô thể nhúc nhích, trên mặt còn có vết tích phù thũng của cái tát, hiển nhiên là kết quả thẩm tra của Mị Ảnh.
Thấy Tần Thiên đi đến, sắc mặt Sơn Khẩu Kiện Nhất giận dữ.
- Khốn nạn! Tên người Hoa hèn hạ, dám đánh lén ta, tiểu nhân!
Sơn Khẩu Kiện Nhất vừa nhìn thấy Tần Thiên lập tức mở miệng mắng to.
Tần Thiên nhìn hắn, lạnh lùng cười, nói:
- Người Nhật Bổn các ngươi đều là như vậy sao, tài nghệ không bằng người khác thì nói người ta đê tiện. Hơn nữa, ta hèn hạ đó, ngươi làm gì được ta?! Ha ha!
- Ngươi... Ngươi sẽ bị gia tộc Sơn Khẩu giết chết!
Sơn Khẩu Kiện Nhất bị Tần Thiên nói đến vô cùng tức giận không biết nói cái gì cho phải, vì vậy chỉ biết mở miệng đe dọa Tần Thiên.
- Thật không! Ta rất sợ a, ngươi biết không, người từng muốn giết ta đều nói với ta như vậy. Thế nhưng, ngươi biết cuối cùng bọn họ đều có kết cục như thế nào không?!
Tần Thiên vừa nói vừa hỏi.
- Kết cục thế nào?
Sơn Khẩu Kiện Nhất theo bản năng hỏi.
Tần Thiên cười cười, sau đó rút ra một cây chủy thủ, ở trước mặt của Sơn Khẩu Kiện Nhất múa qua múa lại. Hắn liếc mắt nhìn nhất thời sợ hãi, có chút hoảng.
- Bọn họ, cuối cùng đều bị ta giết, chết rồi thi thể cũng không có, tro cốt cũng không còn!
Tần Thiên lấy ra một con dao nhỏ tới gần mặt của Sơn Khẩu Kiện Nhất, chậm rãi nói, cả người thoạt nhìn cực kì ôn hòa. Nhưng thời khắc này Sơn Khẩu Kiện Nhất cũng cảm giác Tần Thiên vô cùng kinh khủng, giống như một con lệ quỷ, khiến hắn lông tóc dựng đứng, phía sau lưng lạnh cả người.
- Ngươi muốn... Ngươi muốn làm gì, ta sẽ không nói cho ngươi biết mục đích ta tới nơi này, ngươi dẹp ý nghĩ này đi, ta dù chết cũng sẽ không nói!
Sơn Khẩu Kiện Nhất dường như dự liệu được Tần Thiên muốn tra hỏi hắn, lập tức sớm nói cho Tần Thiên biết lập trường của hắn.
- Thật không, có chết cũng sẽ không nói, vậy nếu không chết thì sao?
Tần Thiên nói xong dao nhỏ từ từ rạch vài đường trên ngón tay của Sơn Khẩu Kiện Nhất. Hắn lập tức muốn rút tay lại, nhưng cả người đều bị Mị Ảnh ngăn lại, căn bản không có biện pháp nhúc nhích, không cách nào thu hồi.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Sơn Khẩu Kiện Nhất nhìn thấy hành động của Tần Thiên khiến hắn khẩn trương, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Tần Thiên mỉm cười, sau đó nói:
- Không làm gì, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi, các ngươi tới thành phố Quang Châu có mục đích gì. Nói ra thì ta để cho ngươi đi, bằng không, ta sẽ chơi đùa với ngươi một chút!
Tần Thiên nói xong, liền cầm nắm tóc của Sơn Khẩu Kiện Nhất lên, kéo hắn đi đến nhìn về phía dưới của ngọn núi, nơi có những con yêu thú to lớn kinh khủng.
Sơn Khẩu Kiện Nhất từ lúc đến đây đều không nhìn thấy những yêu thú này, cũng không biết ở đây là nơi nào. Lúc này thấy phía dưới có nhiều yêu thú kinh khủng như vậy, khiến hắn sợ trực tiếp tè ra quần, chân đều đứng không yên.
- Chúng nó còn chưa ăn qua thịt người, ngươi đi xuống, chúng nó sẽ rất thích thú!
Tần Thiên chậm rãi nói.
- Ngươi... Ngươi đừng tưởng làm ta sợ, ta... ta sẽ không nói, ngươi muốn đánh muốn giết tùy ngươi!
Sơn Khẩu Kiện Nhất cắn răng nói, hai mắt nhắm lại, bộ dạng chỉ muốn chết không khai.
Tần Thiên không động thủ, tiếp tục nói:
- Cho ngươi có cơ hội lựa chọn!
- Ta không cần!
Sơn Khẩu Kiện Nhất lớn tiếng nói.
- Hưu!
- A!
Sơn Khẩu Kiện Nhất vừa mới dứt lời, trong nháy mắt ngón tay của hắn bị Tần Thiên cắt đứt. Cảm giác vô cùng đau nhức truyền lên não khiến Sơn Khẩu Kiện Nhất đau đớn, nước mắt đều chảy ra.
- Nói hay không?
Tần Thiên từ từ hỏi.
- Không nói!
Sơn Khấu Kiện Nhất vẫn một mực không chịu khai, trả lời.
- Hưu!
- A!
Tần Thiên lần thứ hai cầm dao nhỏ cắt xuống, lại một ngón tay của Sơn Khẩu Kiện Nhất rớt xuống, đau đến cả người hắn run rẩy.
- Ta không nói!
Sơn Khẩu Kiện Nhất cắn chặt răng, lớn tiếng hô.
Tần Thiên tiếp tục cắt đứt ngón tay của hắn, chỉ chốc lát, hai tay của hắn đều là máu tươi. Sơn Khẩu Kiện Nhất vô cùng đau đớn gần như chết lặng, trong miệng bắt đầu nói mê sảng.
- Mẹ kiếp, lấy một lọ tương ớt và muối ăn lại đây!
Tần Thiên nhìn Liễu Như Thích nói, cô ấy lập tức đi lấy.
Sơn Khẩu Kiện vừa nghe đến lời của Tần Thiên nói, nhất thời hỏi:
- Ngươi muốn... Ngươi muốn lấy tương ớt và muối ăn làm gì!
Phải biết rằng, Sơn Khẩu Kiện Nhất cũng từng không ít thẩm tra người khác, chuyện đem ớt và muối ăn xát vào trên vết thương của đối phương, khiến cho đối phương thống khổ, sau đó sẽ thành thật khai báo.
- Ta thấy miệng vết thương của ngươi chảy thật nhiều máu, ta dùng ớt tương và muối ăn giúp ngươi ngăn máu bớt chảy. Ngươi có cảm thấy thật vui mừng hay không, ta đây theo chủ nghĩa nhân đạo!
Tần Thiên ôn hòa cười, nói với Sơn Khẩu Kiện Nhất.
- A! Ác ma, ngươi chính là một ác ma, ngươi sẽ chết không được tử tế!
Sơn Khẩu Kiện Nhất tuy rằng đoán được, nhưng nghe chính miệng Tần Thiên nói, không nhịn được phẫn nộ.
- Cầm máu chó má gì, mẹ kiếp, có ai cầm máu như vậy sao, dằn vặt người khác thì đúng hơn!.
- Tần Thiên, đây nè!
Liễu Như Thích rất nhanh đã đem tương ớt và muối ăn tới, Sơn Khẩu Kiện Nhất vừa nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, vô cùng sợ hãi.
- Ta nhìn ngươi hình như đang cảm thấy rất sợ?! Không có việc gì, không cần sợ, ngươi xem, ngươi bị ta cắt đứt nhiều ngón tay như vậy ngươi còn không sợ, một chút thống khổ này ta tin tưởng ngươi cũng có thể chịu được. Hơn nữa, kế tiếp vẫn có nhiều trò hay hơn nữa, ta chuẩn bị đem hai chân của ngươi tước hết thịt xuống. Ta thấy ngươi cũng không cần phải di chuyển, chỉ để lại hai cái xương thì được rồi. Ta còn chưa xem qua người sống chỉ có hai cái xương chân thì như thế nào, ngày hôm nay đúng lúc ngươi ở nơi này, có thể cho ta xem thử!
Lời nói này của Tần Thiên vừa thốt ra. Tất cả mọi người ở đây đều cảm giác lạnh tóc gáy, tên Tần Thiên này là người hay là ma quỷ địa ngục, vô cùng tà ác, quá tàn nhẫn, nói như vậy hắn cũng nói được. Chuyện như vậy hắn cũng nghĩ ra được, quả thực có người như thế tồn tại trên đời này, quá tàn bạo.
Sơn Khẩu Kiện Nhất vừa nghe cả người đều choáng váng, hắn hành hạ vô số người, nhưng cho tới nay cũng không có hành hạ kinh khủng như vậy. Không cần thử, chỉ vừa nghĩ qua cũng có thể cảm giác được mức độ kinh khủng của nó.
Giờ khắc này, Sơn Khẩu Kiện Nhất có cảm giác như chân của hắn đã bị Tần Thiên cắt đứt.
- Nào, trước hết để cho tay của ngươi nếm thử tương ớt!
Tần Thiên nói xong liền mở lọ tương ớt ra, chuẩn bị chế lên vết thương của Sơn Khẩu Kiện Nhất. Hắn ta đang trong trạng thái sững sờ vừa nghe được, nhất thời phục hồi lại tinh thần.
- Chờ một chút, không được!
Sơn Khẩu Kiện Nhất hoảng sợ, kêu to.
- Thế nào, ngươi là nghĩ chỉ tương ớt thì vẫn không đủ vui, muốn cho muối ăn vào cùng nhau sao, tốt lắm, ta sẽ trộn bọn chúng với nhau!
Tần Thiên nói xong, cũng cầm muối ăn lên.
- Không... A... Không, đều không phải, đều không phải, ta nói cho các ngươi biết, đều nói cho các ngươi biết, cầu xin ngươi không được hành hạ ta!
Sơn Khẩu Kiện Nhất vội vàng nói, trong lòng thầm mắng
- Tần Thiên biến thái, mẹ kiếp ngươi, ngươi còn là con người không!
- Ngươi xác định sao? Ta xem ngươi giống như không thể nào nói thật được, nên trước hết để cho ngươi nếm thử muối ăn và ớt tương đi!
Tần Thiên nói, tiếp tục thực hiện.
- Không được! Không được a, ta thật sự xác định, ta xin thề, nếu ta dối gạt ngươi ta sẽ chết không được tử tế, ta xin thề!
Sơn Khẩu Kiện Nhất điên cuồng kêu to lên, bị Tần Thiên hâm dọa khiến cho hắn muốn phát điên... ...