- Hừ! Mày cho là tao sẽ tin mày sao, nói thật, bằng không tao một đao chém chết mày!
Phạm Kiến vung đao tiếp tục uy hiếp nói.
- Tôi không lừa cậu, tôi nói là sự thật. Thực sự là vậy, tôi lừa cậu thì cậu cứ lập tức chém chết tôi!
Vương mặt rỗ vội vàng hô lớn, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, bị sự tàn bạo của Phạm Kiến làm cho kinh sợ. Bởi vì hắn biết Phạm Kiến chắc chắn dám chém chết hắn, vì vậy nữa lời gian dối cũng không dám nói, miễn cho bị chém chết.
Tần Thiên xem xét Vương mặt rỗ, không giống như dáng vẻ nói láo, vì vậy nói:
- Vậy thì được rồi, mày mau nói cho tao biết, làm cách nào có thể tìm được người này. Nếu mày có thể gọi hắn ra cho bọn ta gặp mặt, như vậy tao có thể thả mày đi, nếu không, tao sẽ chặt mày ra!
- Tôi sẽ gọi điện cho hắn, hắn nói nếu như tôi thành công hắn sẽ tới đây đưa tiền cho tôi!
Vương mặt rỗ vội vàng nói.
- Tốt lắm, bây giờ mày lập tức gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn đến đây giao tiền cho mày!
Tần Thiên yêu cầu nói.
- Được, được thôi!
Vương mặt rỗ vội vàng móc điện thoại di động từ trong túi quần ra, tìm số điện thoại của hắn mà gọi.
Điện thoại bên kia rất nhanh đã bắt máy.
- Mọi chuyện đã ổn thỏa, cậu qua đây trả thù lao đi, tôi đang ở nhà!
Vương mặt rỗ lập tức nói với đầu dây điện thoại bên kia.
- Thật không?! Nhưng sao tôi đã an bài người ở bên trong Thiên bang cũng không có tin tức Phạm Kiến đã chết. Nếu không đúng như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng!
Điện thoại bên kia, âm thanh âm lãnh của một người đàn ông vang lên.
- Cái này... Có thể là bọn họ đã phong tỏa tin tức, thật sự hắn đã chết rồi, cậu có thể đi điều tra một chút!
Vương mặt rỗ vội vàng nói, trên trán đều toát mồ hôi lạnh, chân chảy nhiều máu dường như khiến hắn sắp hôn mê.
- Hừ! Tôi sẽ điều tra!
Điện thoại bên kia nói xong lập tức cúp máy.
Cuộc đối thoại của hai người Vương mặt rỗ, Tần Thiên nghe rất rõ.
- Hắn không tin!
Vương mặt rỗ lo lắng nói.
- Tôi có biện pháp làm cho hắn tin tưởng!
Tần Thiên lập tức gọi điện thoại cho Phong Tử, để Phong Tử tung tin Phạm Kiến đã bị bắn chết ra bên ngoài. Nếu đối phương là nội gián ở bên trong Thiên bang, vậy thì càng tốt.
Phong Tử nhận được tin tức từ Tần Thiên, vội vàng làm theo, nhanh chóng đem tin tức này truyền đi ra ngoài.
Không được bao lâu, toàn bộ lãnh đạo của Thiên bang và một số thành viên trung tầng đều biết.
Rất nhanh, điện thoại của Vương mặt rỗ đã vang lên, chính là tên kia gọi tới, Vương mặt rỗ lập tức nghe điện thoại.
- Tốt, tôi lập tức đến chỗ của cậu trả thù lao!
Đầu điện thoại bên kia chỉ nói một câu nói, nói xong không đợi Vương mặt rỗ trả lời, liền cúp máy.
Tần Thiên nhìn Vương mặt rỗ sắp ngất đi, thượng điểm vài cái trên chân của hắn, để cho hắn tạm thời không chết, chờ giải quyết xong tên giật dây sẽ từ từ thu thập Vương mặt rỗ.
Ba người Tần Thiên đợi nửa giờ, điện thoại của Vương mặt rỗ vang lên lần nữa, chính là tên kia gọi đến, nói với Vương mặt rỗ hắn đã đến trước cửa nhà.
Tần Thiên mở ra thấu thị nhìn ra bên ngoài, đưa mắt nhìn liền thấy được ở ngoài cửa có hơn mười tên mặc tây trang màu đen. Mỗi một tên trong tay đều cầm súng lục, cầm đầu bọn chúng là một tên đầu tóc màu hồng, nhanh chóng hướng vào bên trong nhà. Nhìn tư thế của đám người này, Tần Thiên không thể vội vàng ra tay được.
- Phạm Kiến, đưa hắn vào trong phòng, đám người kia muốn đến giết người. Cậu nên lánh sang một bên, không cần lo, toàn bộ giao cho tôi.
Tần Thiên dặn dò Phạm Kiến nói.
- Làm sao cậu biết bọn hắn đến để giết người!
Phạm Kiến lập tức hỏi, Vương mặt rỗ cũng có vẻ mặt không hiểu nhìn Tần Thiên.
Vừa nói xong, tiếng đập cửa vang lên.
- Cốc. . cốc!
- Tôi tới rồi, mở cửa đi!
Bên ngoài một giọng nói của người đàn ông vang lên.
Phạm Kiến vừa nghe được, mắt chợt sáng ngời, nhanh chóng nhìn về phía cửa. Vì giọng nói của tên kia rất quen thuộc, hắn đã nghe qua. Nhưng trong lúc nhất thời đã quên là ai.
- Hai người đừng nhúc nhích, tôi đi mở cửa!
Tần Thiên nói, lập tức đi ra cánh cửa, đưa tay nắm chốt cửa, kéo ra.
- Bang bang!
Cửa vừa mở ra trong nháy mắt tiếng súng vang lên, toàn bộ đạn bắn vào trên người của Tần Thiên.
- Tần Thiên!
Phạm Kiến kêu to, nhanh chóng vọt tới chỗ Tần Thiên.
- Đừng tới đây, tôi không sao!
Tần Thiên hô lớn, trong nháy mắt cả người tiến vào bên trong đám người kia.
- A!
- A!
- Ầm!
Rất nhanh đám người mặc tây trang màu đen đều bị ném vào, toàn bộ súng lục bị đánh bay rớt trên mặt đất. Mười mấy tên toàn bộ bị hất văng vào trong nhà, liên tục kêu la thảm thiết.
- Là mày, La Khắc!
Phạm Kiến hám trạch nhìn tên tóc hồng kia kinh ngạc nói, tên đó chính là người dẫn đầu bọn chúng.
- Phạm Kiến... Mày... Mày không phải là đã chết sao?!
Tên này là La Khắc nhìn thấy Phạm Kiến còn sống, kinh hoảng nói.
- Hừ! Mày rất mong muốn tao chết sao! Tao nghĩ giọng nói vừa rồi thế nào quen thuộc như vậy, thì ra là tên khốn kiếp La Khắc mày. Mẹ kiếp, dám gọi người đến bắn chết lão tử, mày thật là không muốn sống nữa!
Phạm Kiến lạnh lùng nói.
Tên La Khắc này cũng là người của Thiên bang, nhân viên trung tầng, có quan hệ không tốt với Phạm Kiến. Bởi vì biểu hiện của Phạm Kiến quá tốt, thắng cấp rất nhanh, thoáng cái từ một nhân viên sơ tầng trở thành nhân viên cấp cao của Thiên bang, điều này làm cho La Khắc vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ La Khắc có biểu hiện cũng không kém, có cơ hội tiến lên vị trí cao tầng của Thiên bang. Nhưng từ khi Phạm Kiến xuất hiện tới nay, đã đoạt đi địa vị của hắn, vì vậy trong lòng của hắn đối với Phạm Kiến cực kỳ oán hận.
- Hắn là ai vậy?
Tần Thiên nhìn La Khắc trên đất hỏi Phạm Kiến.
Tên La Khắc nhìn thấy Tần Thiên, sợ hãi, trực tiếp són ra quần.
- Thiên... Thiên ca, tại sao anh lại ở chỗ này?
La khắc nhìn Tần Thiên, khẩn trương đến mức nói không ra lời, không nghĩ tới lão đại của thiên bang lại ở trước mặt hắn.
- Cậu biết tôi sao?
Tần Thiên nghi hoặc nhìn La Khắc hỏi. Người của Thiên bang ngoại trừ Phong Tử và mấy người cao tầng ở bên ngoài, những người khác hắn không nhận ra.
- Tần Thiên, tên này nhân viên Thiên bang trung tầng!
Phạm Kiến nói.
Tần Thiên vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến, La Khắc lại là nhân viên trung tầng của thiên bang. Thiên bang trung tầng mà lại giết hại người một nhà, khiến Tần Thiên buồn cười, không thể tha thứ.
- Gọi điện thoại, nói cho Phong Tử biết, người của Thiên bang lại dám tự ý chém giết lẫn nhau. Buồn cười thật, xem ra tôi không ở Thiên bang đã lâu, người của Thiên bang đều đã quên mất bang quy tôi lập ra!
Tần Thiên giận dữ nói, La Khắc nghe được Tần Thiên nói, sợ hãi đã hôn mê.
Phạm Kiến lập tức gọi điện thoại cho Phong Tử.
Chỉ trong chốc lát, Phong Tử đã dẫn người đến, mang La Khắc đi, dẫn vào bên trong Thiên minh. Đồng thời Tần Thiên giao phó Phong Tử thông báo cho tất cả quản lý từ trung cấp đến cao cấp của Thiên bang ở thành phố Quang Châu tập hợp lại, tham dự đại hội khẩn cấp.
Nhân viên trung tầng cao tầng của Thiên bang nhận được tin tức vội vàng chạy tới, không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa đến đã thấy lão đại lớn nhất Thiên bang Tần Thiên xuất hiện, mỗi một người đều sợ hãi, vội vàng theo uy củ ngồi xuống, chờ Tần Thiên phát biểu.
- Dẫn tới!
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến bên cạnh ra lệnh. Phạm Kiến lập tức đi ra bên ngoài mang đám người La Khắc dẫn vào, ném xuống đất, toàn bộ bọn chúng đều bị trói chặt.