Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1302 - Chương 1307: Tìm Phạm Kiến Báo Thù

 Chương 1307: Tìm Phạm Kiến Báo Thù Chương 1307: Tìm Phạm Kiến Báo Thù Chương 1307: Tìm Phạm Kiến Báo Thù

Tần Thiên nhìn tên kia sắp không ổn, vì vậy dừng tay lại, ngồi xuống ghế, nhìn hắn.

- Được rồi, bắt đầu nói đi!

Tần Thiên chậm rãi nói.

Tên đó đau đến đầu óc choáng váng, dường như không còn ý thức, bộ dạng giống như kẻ ngu si.

- Không được nói!

Một tên bên cạnh nhìn tên này muốn nói, vội vàng ngăn cản.

- Hưu!

- A!

Tên ngăn cản nói xong, chợt Tần Thiên cầm trong tay con dao nhỏ xẹt qua miệng của hắn, trực tiếp rạch miệng của hắn ra, máu huyết chảy ra không ngừng, cực kỳ kinh khủng. Mấy tên bên cạnh vô cùng sợ hãi, hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.

Tần Thiên quá độc ác, chỉ vừa mở miệng ngăn cản một câu đã bị rạch miệng, lòng dạ thật độc ác.

- Bớt nói lời vô ích, tao sẽ đem miệng của thằng nào nhiều lời mà rạch ra!

Tần Thiên nhìn những tên còn lại lạnh lùng nói, hất tay cất con dao dính máu vào bên trong, đám người này lập tức cúi đầu không dám nhìn.

- Nói!

Tần Thiên nhìn một tên bị hắn làm cho chết khiếp quát lớn.

Tên kia lấy lại bình tĩnh, nhìn Tần Thiên nói:

- Là do Vương mặt rỗ sai chúng tôi tới!

- Cái gì, Vương mặt rỗ!

Tần Thiên còn không chưa kịp hoi là Vương mặt rỗ, Phạm Kiến bên cạnh liền kêu lớn, rất hiển nhiên Phạm Kiến có quen biết Vương mặt rỗ.

- Vương mặt rỗ là ai, cậu có quen sao?

- Tần Thiên hỏi.

- Hừ! Tên súc sinh Vương mặt rỗ là tên cầm đầu bọn côn đồ ở phía bắc thành phố, mới vừa thành lập, mang theo mười mấy người đi thu phí bảo hộ. Mấy ngày trước hắn dẫn người đến gây sự ở địa bàn của Thiên bang, bị tôi cắt đứt một chân. Thật không ngờ tên súc sinh này quả nhiên thù dai, tìm người tới giết tôi. Hư, xem ra hắn không muốn sống nữa!

Phạm Kiến cười lạnh nói, trong ánh mắt lộ ra nồng nặc sát ý.

Tần Thiên cũng nhíu mày một cái, nhìn Phạm Kiến nói:

- Dựa theo lời cậu nói, Vương mặt rỗ cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi, làm sao có thể có được nhiều súng như vậy. Vừa nảy súng bọn chúng sử dụng đều không phải là giả, tất cả đều là súng lục thật. Chính phủ quản chế sử dụng súng nghiêm ngặt, chợ đen cũng bán rất ít, Vương mặt rỗ chỉ là một tên côn đồ mà thôi, làm sao có thể có được nhiều súng lục như vậy. Tôi thấy phía sau sợ rằng không đơn giản như vậy!

Phạm Kiến vừa nghe, cảm thấy hợp lý, gật đầu, Tần Thiên nói một chút cũng không sai. Súng ống bị quản chế cực kỳ nghiêm khắc, ở thành phố Quang Châu có thể lấy được súng ống cũng chỉ có Thiên bang, những người khác muốn lấy được phải cực kỳ trắc trở, Vương mặt rỗ có thể lấy được, tuyệt đối không đơn giản.

- Nói, sau lưng Vương mặt rỗ có người sai khiến đúng hay không?

Phạm Kiến quát lớn.

- Tôi không biết, chúng tôi cũng chỉ lấy tiền làm việc mà thôi, những thứ khác đều không biết!

Tên kia vội vàng nói.

- Đừng hỏi, chúng ta trực tiếp đến gặp Vương mặt rỗ đi!

Tần Thiên nói, Phạm Kiến gật đầu, hai người lập tức rời đi. Đám người này còn lại là giao cho cảnh sát, dùng súng giết người, đám người này nhất định sẽ ngồi tù rất lâu.

Rời khỏi cục cảnh sát, Phạm Kiến lập tức đi thăm dò tung tích của Vương mặt rỗ, biết được hắn còn đang ở phía bắc thành phố, hai người lái xe nhanh chóng chạy tới.

Không bao lâu hai người Tần Thiên đã tới phía bắc của thành phố, Vương mặt rỗ ở bên trong thôn Thành Trung của thành bắc. Hắn là người tỉnh ngoài, cùng mười mấy đồng hương hợp thành một tiểu bang phái chuyên môn đi thu phí bảo hộ ở mấy cửa hàng.

Vốn là Thiên bang và Vương mặt rỗ không có xung đột, bởi vì thôn Thành Trung là nơi Thiên bang không nhúng tay vào, trở nên hỗn loạn, rất khó quản lý. Những chỗ này đều là địa phương bị đám côn đồ thống trị.

Tên Vương mặt rỗ này không chịu yên phận muốn ăn uống nhiều hơn nữa, từ thôn Thành Trung mở rộng địa bàn hướng về phía Thương Nghiệp Nhai. Kết quả bị Nghiệp chủ báo cáo lên phía trên, nên Phạm Kiến liền dẫn người đến cảnh cáo Vương mặt rỗ một phen.

Nhưng Vương mặt rỗ là tên chân ước chân ráo mới vào nghề, không biết cái gì là Thiên bang, còn tưởng rằng giống như tiểu bang phái của hắn, kết quả kiêu ngạo uy hiếp Phạm Kiến. Vì vậy Phạm Kiến tại chỗ đã đem một cái chân của hắn phế đi, thủ hạ là mười mấy huynh đệ của hắn toàn bộ bị Phạm Kiến đánh cho tàn phế.

Hai người cũng là bởi vì việc này nên mới kết thù, bắn chết Phạm Kiến cũng hợp tình hợp lý, chỉ là có nhiều súng ống thì có chút vấn đề.

Không bao lâu, hai người Tần Thiên đã tới chỗ Vương mặt rỗ ở bên trong thôn Thành Trung, xuống xe, Phạm Kiến dẫn Tần Thiên đến được chỗ ở của Vương mặt rỗ một cách dễ dàng, bởi vì lần trước hắn đã tới đây.

Mới vừa đi tới trước cửa nhà của Vương mặt rỗ, hai người liền thấy một tên mặt rỗ, đầu trọc đeo sợi dây chuyền vàng to lớn dẫn theo một cô gái cùng hành lý vội vàng đi tới, trên chân vẫn còn bó thạch cao.

Thấy hai người Tần Thiên, Vương mặt rỗ nhất thời ngây ngẩn cả người. Nhất là khi thấy Phạm Kiến, sắc mặt hắn đại biến.

- Hừ! Muốn chạy sao, tên mặt rỗ!

Phạm Kiến nhìn tên đầu trọc này lạnh lùng nói, tên đầu trọc này chính là Vương mặt rỗ, cô hái kia chắc là tình nhân của hắn.

Vương mặt rỗ không nghĩ tới Phạm Kiến sẽ đến nhanh như vậy, hắn vừa mới nhận được tin tức người của hắn phái đi toàn bộ bị Phạm Kiến bắt được, vừa định chạy trốn, Phạm Kiến đã tìm tới cửa.

- Đi chết đi!

Vương mặt rỗ quát lớn, chợt từ trong lòng ngực trực tiếp rút ra một cây súng lục, nhanh chóng nổ súng bắn Phạm Kiến, cực kỳ hung tàn, Phạm Kiến muốn tránh né cũng không kịp.

- Hưu!

- A!

Lúc này, Tần Thiên một tay phất lên, một con dao cắm vào trên tay của Vương mặt rỗ, hơn nữa còn trực tiếp đâm xuyên qua súng lục đâm vào trên bàn tay của hắn. Một lực vô cùng kinh người, cả người Vương mặt rỗ đều bị ngã trên mặt đất, thạch cao trên chân trực tiếp rơi ra.

- A!

Cô gái kia thấy tình huống như vậy, nhất thời hét lên một tiếng, nhanh chóng tìm chỗ chạy trốn. Hai người Tần Thiên cũng không để ý đến, mục tiêu của bọn họ là Vương mặt rỗ.

- Cậu muốn làm gì, tôi không có chọc giận gì đến Thiên bang!

Vương mặt rỗ nhìn Phạm Kiến hô lớn, cố ý giả ngu không biết chuyện gì.

Phạm Kiến cũng không nói, trực tiếp đi tới trước mặt của Vương mặt rỗ, đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn vào bên trong nhà, tránh hắn hoảng sợ kêu to cầu cứu, đáng tiếc không ai để ý tới.

Tần Thiên theo ở phía sau, hai người một trước một sau đem Vương mặt rỗ vào trong nhà, sau đó ném hắn xuống đất.

- Nói đi! Ai sai khiến mày phái người đến giết tao. Nói, không nói tao sẽ chặt mày ra thành trăm mảnh!

Phạm Kiến nhìn chằm chằm Vương mặt rỗ giận dữ nói, sau đó đặt hắn lên trên bàn, cầm đao giơ lên, uy hiếp hắn khai rõ.

- Tôi không thể nói, nói ra tôi sẽ chết!

Vương mặt rỗ vội vàng nói.

- Mày không nói thì cũng sẽ chết ngay bây giờ!

Phạm Kiến nói xong, trực tiếp một đao chém xuống chân còn lại của Vương mặt rỗ, tước mất một khối lớn bắp đùi của hắn, máu tươi vẩy ra khắp nơi.

- A... !

- Tôi nói, tôi nói... Là người khác sai khiến tôi, người khác sai khiến tôi!

Vương mặt rỗ hoảng sợ hô lớn, sắc mặt cực kì trắng bệch.

- Nhanh lên, cho ngươi nói ra, bằng không tao cho mày trở thành đóng thịt vụn!

Phạm Kiến lần nữa nói.

- Tôi không biết hắn là ai, là tự hắn tìm tới tôi, nói rằng có thể giúp tôi báo thù, sau đó liền đưa súng cho tôi!

Vương mặt rỗ mếu máo nói.

Bình Luận (0)
Comment