Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1301 - Chương 1306: Nói Hay Không?

 Chương 1306: Nói Hay Không? Chương 1306: Nói Hay Không? Chương 1306: Nói Hay Không?

- Tần Thiên, anh làm được không?

Tiểu Mỹ không tin nhìn Tần Thiên hỏi.

- Yên tâm, Tần Thiên nói có thể thì có thể. Tiểu Mỹ, em không cần gọi xe cứu thương!

Phạm Kiến chịu đựng đau đớn nói. Tuy rằng hắn chưa thấy Tần Thiên trị thương bao giờ, nhưng hắn biết Tần Thiên dám làm thì nhất định đã nắm chắc.

Tần Thiên cầm con dao nhỏ, dùng bật lửa đốt nóng, sau đó nhanh chóng cắm vào bên trong vết thương của Phạm Kiến, đưa tay giảo động hai cái, một viên đạn được Tần Thiên lấy ra. Máu chỗ vết thương trên người Phạm Kiến không ngừng chảy ra, Tiểu Mỹ nhìn thấy vô cùng đau lòng.

Sắc mặt Tần Thiên bất biến, lấy tay giữ chặt vết thương của Phạm Kiến, truyền một đạo năng lượng vào bên trong vết thương của hắn. Rất nhanh đau đớn của Phạm Kiến đã giảm mạnh, sau đó triệt để biến mất, máu không còn chảy ra, trực tiếp kết vảy.

- Được rồi, không sao nữa, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe thôi rồi!

Tần Thiên dặn dò.

Tiểu Mỹ nhìn miệng vết thương, cả người đều ngây dại, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn Phạm Kiến hỏi:

- Phạm Kiến, anh cảm thấy thế nào, còn đau không?

- Không đau, anh nghĩ anh còn có thể đứng lên!

Phạm Kiến vui mừng nói, lập tức thử đứng lên, chân thực sự không đau, hoàn toàn có thể đi lại. Điều này khiến mọi người xung quanh, toàn bộ đều có vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Thiên.

Cảnh sát lúc này cũng tới. Lúc phát sinh đấu súng ông chủ nhà hàng đã nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát tuần tra xung quanh rất nhanh mang mang theo súng vọt vào, liếc mắt thấy có người năm trên đất còn có bọn người Tần Thiên.

- Là mọi người báo cảnh sát sao?

Một người cầm đầu cảnh sát ngó nhìn bọn người Tần Thiên hỏi.

Tần Thiên trực tiếp đem giấy chứng nhận hắn là người của Long tổ ra, nói:

- Hãy đưa những tên này đưa đến thị cục giúp tôi, đừng cho bất cứ kẻ nào tiếp xúc với bọn họ. Đợi tôi đến thẩm tra bọn chúng, những chuyện khác mọi người không cần phải để ý đến!

Tên cảnh sát này nhìn Tần Thiên vô tư ra lệnh cho hắn, lập tức sinh khí, vừa định tức giận, bỗng nhiên thấy trong tay Tần Thiên có giấy chứng nhận của Long tổ, nhất thời thay đổi tâm tính.

- Vâng!

Tên cảnh sát đứng đầu vội vàng gật đầu, phân phó những cảnh sát khác làm theo.

Còn Tần Thiên dẫn theo ba người Phạm Kiến nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, tránh dẫn đến hỗn loạn. ...

Bốn người một lần nữa tìm một chỗ ăn uống, cơm nước xong Tần Thiên để cho Lương Như Yên lái xe đưa Tiểu Mỹ quay về đi làm. Tần Thiên và Phạm Kiến đi đến cục cảnh sát, đến gặp mấy tên kia tra hỏi, điều tra nguyên nhân tấn công.

- Nói đi, ai sai khiến bọn mày đi giết Phạm Kiến, nói ra, bọn mày có thể trở về, không trả lời, bọn mày sẽ chết ở chỗ này!

Tần Thiên không chút nào nương tay, lấy dao ra uy hiếp những tên này.

Phạm Kiến cũng là đem con dao nhỏ tùy thân ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người này, trên mặt sát khí rất nặng. Ở bên cạnh Tần Thiên, Phạm Kiến liền lớn mặt, dũng khí dâng cao, bộ dạng không sợ chết cũng bày ra thủ đoạn, so với trước đây chỉ là một tên nam nhân hèn mọn.

Mấy tên này nhìn Tần Thiên, lại nhìn sang Phạm Kiến, một câu cũng không nói, hiển nhiên là không sợ chết.

- Tốt, tao thích nhất người không nói chuyện!

Phạm Kiến đã sớm muốn giết chết đám người này, bọn chúng dám ra tay giết hắn. Hiện tại câu hỏi cũng không trả lời, Phạm Kiến trực tiếp huy động dao nhỏ trong tay, quay qua cắt đứt một lỗ tai của một tên trong đó.

- Hưu!

- A!

Lỗ tai của tên đó trực tiếp bị tước mất một bên, đau đớn khiến hắn hét to, mây tên bên cạnh nhìn thấy sắc mặt đều đại biến, thế nhưng vẫn không ai mở miệng.

- Nói đi, bọn mày không nói, tao sẽ giết chết hắn!

Phạm Kiến nhìn những tên còn lại nói.

Đám người này nhìn hắn hắn nhìn bọn chúng, cuối cùng cũng không có bất kỳ ai mở miệng.

Phạm Kiến giận dữ, lập tức lần thứ hai huy động dao nhỏ, lỗ tai của một tên khác cũng bị cắt mất một bên.

- Nói! Bọn mày không nói tao sẽ cắt đứt hết lỗ tai của bọn bây, chậm rãi giết chết!

Phạm Kiến cả giận nói.

Tần Thiên nhìn bộ dạng muốn giết người của Phạm Kiến, trong lòng có chút cảm khái, không nghĩ tới vào Thiên bang lại có chuyển biến lớn như vậy, triệt để thay đổi một con người.

- Hừ! Mày giết bọn tao đi, có đánh chết bọn tao cũng sẽ không nói!

Một tên nhịn không được nhìn Phạm Kiến hừ nói, nhìn con dao trong tay Phạm Kiến, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không nói ra.

- Đúng, bọn tao có bị đánh chết cũng không nói!

- Đúng vậy! Đánh chết cũng không nói, muốn mắng muốn giết tùy bọn mày!

Cả đám liên tiếp mở miệng nói.

Tần Thiên nhìn mấy người này, bộ dạng kiên quyết chết cũng không nói, thế nhưng trong ánh mắt vẫn để lộ ra vẻ sợ hãi. Thực chất bọn chúng không phải không sợ chết, mà chỉ là mồm miệng cứng rắn mà thôi, kỳ thực trong lòng sợ muốn chết, nên Tần Thiên nhìn xem dùng thủ đoạn gì để cho bọn chúng lên tiếng.

- Mẹ kiếp, muốn chết đúng không, tao sẽ thành toàn cho bọn bây!

Phạm Kiến nói xong đưa dao muốn ra tay, nhưng lại bị Tần Thiên nhanh chóng ngăn cản.

- Để cho tôi!

Tần Thiên nói, trong lòng thầm nghĩ:

- Giết chết một tên, phỏng chừng đám người này càng thêm kiên quyết giữ chặt miệng, phải dùng phương pháp khác mới được.

Tần Thiên đi tới trước mặt tên vừa mở miệng nói, đem con dao nhỏ cất vào, đặt tay lên trên đầu hắn.

- Mày muốn làm gì?

Tên kia có chút khẩn trương, lo sợ hỏi.

- Nói đi, mày còn có một cơ hội, không nói lời nào, mày sẽ không chết, nhưng tao bảo đảm nửa đời sau mày sẽ sống như một kẻ tâm thần!

Tần Thiên chậm rãi nói.

- Mày dám uy hiếp tao, có chiêu gì thì bày ra hết đi!

Tên kia vậy mà miệng vẫn còn cứng, nhưng Tần Thiên cũng có thể cảm giác được nội tâm của hắn vô cùng sợ hãi.

Tần Thiên nghe lời của hắn, cũng không nói lời nào, một đạo linh hồn lực truyền vào trong đầu hắn.

- A... !

Trong nháy mắt, tên đó kêu la thảm thiết, linh hồn bị Tần Thiên tập kích, giống như vô số kim tiêm đâm vào trong đầu của hắn, đau đớn vô cùng khiến cả người hắn run bần bật.

- A!

- A...

Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của hắn phát ra ngoài, đau đớn đến mức muốn chết đi, hai tay ôm lấy đầu, vô cùng thống khổ. Đám người bên cạnh thấy bộ dạng thừa sống thiếu chết này của hắn, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi.

- Mau dừng tay, mau dừng lại, đau quá!

Tên kia đau đớn, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, mở miệng xin tha.

- Ngừng tay thì không có vấn đề, vấn đề là mày rốt cuộc nói hay không tên cầm đầu phía sau!

Tần Thiên chậm rãi nói.

- Không... Không nói, mày đừng mơ tưởng!

Tên kia cắn răng nói, Tần Thiên vừa nghe, lập tức gia tăng lực công kích.

- A... !

Hắn ta nhất thời càng phát sinh thêm tiếng kêu thảm thiết, cả người giống như một kẻ ngu si, miệng bắt đầu sùi bọt mép, vẫn không ngừng run, gần như muốn đã hôn mê. Nhưng Tần Thiên cũng khống chế được hắn không cho hắn hôn mê, để cho hắn nếm thử cảm giác thống khổ.

Dám ra tay sát hại đối với anh em của Tần Thiên, loại người này, Tần Thiên tuyệt không nương tay.

- A... Tôi... Tôi nói, tôi nói!

Tên kia cuối cùng vẫn không chịu đựng được, vội vàng mở miệng nói.

- Mày khẳng định sẽ khai thật chứ?!

Tần Thiên không ngừng tay, vẫn như cũ tiếp tục ra tay.

- Tôi khẳng định!

Tên đó quả quyết hô lớn.

Bình Luận (0)
Comment