Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1305 - Chương 1310: Sơn Tặc Gây Sự

 Chương 1310: Sơn Tặc Gây Sự Chương 1310: Sơn Tặc Gây Sự Chương 1310: Sơn Tặc Gây Sự

Rất nhanh, đoàn người Tần Thiên đã đi tới phủ đệ của Lưu gia, giống như lần trước, hai người gia đinh giữ cửa, thấy đoàn người Tần Thiên đi tới, lập tức nhìn sang. Hai người gia đinh ánh mắt trực tiếp bị ba đại mỹ nữ bên cạnh Tần Thiên hấp dẫn, nhìn nuốt nước miếng, sắc mặt cực kỳ hèn mọn, Thanh Phong trấn ở đâu lại xuất hiện mỹ nữ xinh đẹp như vậy.

- Hừ! Làm càn!

Tần Thiên nhìn hai người gia đinh quát lạnh, dám dùng ánh mắt dâm loạn nhìn nữ nhân của hắn, Tần Thiên trong lòng nhất thời khó chịu.

Hai người gia đinh cũng rất khó chịu, lại dám quấy rối bọn họ nhìn mỹ nữ, khiến bọn họ giận dữ, lập tức nhìn về phía Tần Thiên, chuẩn bị giáo huấn Tần Thiên vài câu, nhưng khi hai người gia đinh thấy bộ dạng của Tần Thiên, nhất thời liền ngây dại.

- Người này... Người này hình như là Tần Thiên.

Từ lần trước Tần Thiên hung hăng dạy dỗ một đám gia đinh không có mắt, Lưu Hoành đã cho người vẽ một bức chân dung của Tần Thiên treo ở bên trong đại sảnh, mệnh lệnh cho người của toàn gia tộc nhất định phải nhận rõ, nhìn ra được là Tần Thiên, bằng không tái phạm sai lầm, giết không tha.

Để cho mọi người có chết cũng phải nhớ kỹ khuôn mặt của Tần Thiên, miễn cho Tần Thiên đột nhiên tới nếu bọn họ không biết nhất định sẽ chết.

- Quỳ xuống!

Hai người gia đinh trong nháy mắt quỳ xuống, bọn họ không nghĩ tới Tần Thiên nói đến là đến, một chút thông tin cũng không có. Bọn họ đắm đuối nhìn nữ nhân của Tần Thiên, điều này chỉ có thể là tìm cái chết. Hai người gia đinh sợ hãi, cả người run rẩy, sự việc những gia đinh lần trước bọn họ đều biết đến, bị Tần Thiên ra tay cực kỳ tàn ác.

- Xin lỗi, xin lỗi, không biết lão gia ngài trở về, xin lão gia thứ tội, nô tài sau này cũng không dám nữa, cũng không dám nữa!

- Đúng vậy, cũng không dám nữa, cũng không dám nữa!

Hai tên nô tài sợ Tần Thiên chết khiếp, miệng không ngừng nói lời xin lỗi.

Tần Thiên cũng lười so đo với bọn họ, lạnh lùng nói:

- Nhanh, đi thông báo cho Lưu gia của các người, nói cho hắn biết là ta tới!

- Dạ dạ dạ, nô tài đi ngay!

Một gia đinh vội vàng nói, sau đó đứng lên, nhanh chóng đi vào bên trong.

- Thiếu gia, phu nhân, mời vào bên trong, nô tài dẫn đường cho các vị!

Một người gia đinh khác cũng đứng lên, nói, lập tức dẫn theo bọn người Tần Thiên đi vào bên trong.

Mới vừa đi vào một vài bước, Tần Thiên liền thấy Lưu Hoành dẫn theo quản gia nhanh chóng vọt tới, vẻ mặt gấp gáp, giống như có chuyện gì xảy ra.

- Tần gia, ngài đã tới, xảy ra chuyện lớn rồi!

Lưu Hoành nhìn Tần Thiên nói, mắt quét nhìn đám người Thiên Hà, nhất thời bị khuôn mặt xinh đẹp của bọn người Thiên Hà sở kinh, vội vàng tách ra, không dám nhìn.

- Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì, nói ta nghe một chút!

Tần Thiên hỏi.

- Tần gia, ba vị phu nhân, mời vào bên trong, ngồi xuống từ từ tôi sẽ kể cho mọi người nghe!

Lưu Hoành nói, liền dẫn theo bốn người Tần Thiên đi vào đại sảnh.

Lưu Hoành mời bốn người ngồi xuống, rót trà, lập tức liền bắt đầu kể cho bốn người Tần Thiên nghe.

Nói đại khái gần mười phút, mọi người điều nắm rõ được tình hình.

Sự việc là núi Thất Tinh ngoài thành không biết từ nơi nào lẻn tới một đám sơn tặc. Bọn chúng chiếm giữ cả ngọn núi, chiếm cứ lộ tuyến duy nhất đi ra bên ngoài của trấn Thanh Vân, chuyên môn cướp đoạt tài sản của thương buôn từ bên trong ra và bên ngoài vào, ai cũng không tránh khỏi mất mác.

Thương đội của Lưu Hoành đã bị cướp bốn lần, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, mất một số tiền lớn. Vô cùng tức giận, Lưu Hoành đã dẫn người đi vào bao vây diệt trừ đám sơn tặc này, không ngờ tới bên trong đám sơn tặc này lại có một cao thủ cảnh giới bốn sao cấp năm, tu vi có thể nói là cực kỳ kinh khủng. Lưu Hoành cũng chi có cảnh giới ba sao cấp ba, không phải là đối thủ của hắn, còn không bao vây được đối phương, ngược lại bị đối phương đuổi giết, chật vật mà chạy.

Đồng thời bọn chúng còn buông lời sẽ đuổi cùng giết tận toàn bộ thương đội của Lưu gia. Chuyện này khiến Lưu Hoành lo sợ đến sứt đầu mẻ trán, nghĩ muốn liên lạc với Tần Thiên lại tìm không được Tần Thiên, nghĩ muốn liên lạc với Hà gia lại không tìm được, càng làm cho Lưu Hoành lo lắng muốn chết.

- Tần gia, ngài mau chóng nghĩ một biện pháp, làm thế nào giải quyết đám sơn tặc kia. Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ xong đời!

Lưu Hoành nôn nóng nói.

- Giải quyết như thế nào sao! Rất đơn giản, trực tiếp giết, dám đụng đến người của Tần Thiên ta, đơn giản là muốn chết!

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Giết? Tần gia, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, bọn chúng có cao thủ cảnh giới bốn sao, trừ phi là trưởng lão của Hà gia, bằng không căn bản chúng ta không có biện pháp!

Lưu Hoành hiển nhiên cho là Tần Thiên không thể giết đám sơn tặc, vì vậy không dám để Tần Thiên ra tay. Bởi vì hắn nghĩ thực lực của Tần Thiên không cường đại bằng đám người kia.

- Hừ! Cần gì bọn họ, dẫn ta đi!

Tần Thiên nhìn Lưu Hoành nói.

- Tần gia... Ngài đi sao?

Lưu Hoành hoài nghi hỏi, vừa dứt lời, khí tức kinh khủng bắt đầu từ trên người của Tần Thiên bộc phát ra, trực tiếp đánh vào trên người của Lưu Hoành.

- A!

Lưu Hoành kêu thảm một tiếng, cả người không chống chịu nổi áp lực mà Tần Thiên gây ra, trong nháy mắt té quỵ xuống đất, Tần Thiên cũng lập tức dừng tạo áp lực.

- Hừ! Hiện tại ngươi cho là ta có thể đi được không?!

Tần Thiên lạnh lùng nhìn Lưu Hoành, vung tay lên, liền dẫn theo ba người Thiên Hà ra bên ngoài. Lưu Hoành quỳ trên mặt đất, nhìn theo sau lưng của Tần Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, thầm nghĩ:

- Vừa rồi Tần Thiên bày ra thực lực thật đáng sợ, căn bản không chỉ là cảnh giới bốn sao, xem ra lúc này đã được cứu.

- Nhanh, Lưu quản gia, dẫn người theo, đi đến ngọn núi Thất Tinh, thắt cổ đám sơn tặc chó má kia!

Lưu Hoành từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng phân phó quản gia bên cạnh, lập tức đuổi theo Tần Thiên.

Chỉ chốc lát, đám người đi xử lý lũ sơn tặc đã tập kết xong, tổng cộng hơn ba mươi người, mỗi người thực lực đều đã ngoài cảnh giới một sao cấp năm, tương đối lợi hại, đáng tiếc ở bên cạnh Tần Thiên cũng chỉ là hạng tôm tép, căn bản không thể sử dụng.

- Lên đường đi!

Tần Thiên ngồi ở trên xe ngựa, nhìn Lưu Hoành nói, Lưu Hoành liền hạ lệnh xuất phát, đoàn người nhanh chóng hướng đến ngọn núi Thất Tinh.

Núi Thất Tinh nằm ở phía bắc của trấn Thanh Phong. Trước đây cũng có sơn tặc ẩn núp ở nơi đó, nhưng nhờ có thế lực ngầm, bao vây tiêu trừ vài lần đã thanh trừ hết bọn chúng, cũng đã đưa đến rất nhiều cao thủ, bởi vì ở đó địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công.

Một đội xe ngựa đi lại hơn hai mươi phút đã tới dưới chân núi Thất Tinh cách đó không xa. Đứng thật xa, đã có thể thấy bảy ngọn núi cao mấy trăm mét nằm ở hai bên đường đi, tạo thành một thung lũng to lớn. Lấy một đoạn ở bên trong đó ngăn lại, hình thành một chốt chặn có lợi thế lớn, nên sơn tặc đã nhận thấy được mà chiếm đóng.

Thêm vào đó hai bên đều là rừng rậm nguyên thủy, có vô số yêu thú, không cách nào tiến vào bên trong. Cho nên mặc dù là biết có sơn tặc ở bên trong thung lũng, thương buôn cũng phải đi vào, dù sao tổn thất ít tiền tài còn hơn là mất mạng, vận khí tốt sơn tặc sẽ không giết người.

- Nơi này có địa thế thật tốt, thảo nào sơn tặc chiếm lĩnh nơi đây, đây chính là địa thế khó công kích mà dễ phòng thủ. Nếu như sơn tặc núp ở bên trong, các ngươi căn bản không cách nào công phá, tiến vào thì nhận ngay mai phục!

Tần Thiên nhìn bảy ngọn núi chậm rãi nói.

Bình Luận (0)
Comment