- Đúng vậy, nếu như không tiêu diệt đám sơn tặc này nói, chúng ta căn bản là không có cách nào làm ăn!
Lưu Hoành nhìn Tần Thiên cau mày nói, tiếp tục đi tới.
- Ta xem một chút, bên trong có bao nhiêu tên!
Tần Thiên lầu bầu nói, một mình xuống xe, đi tới thung lũng bên dưới, thần thức phóng ra ngoài. Rất nhanh Tần Thiên đã phát hiện có hơn hai mươi tên trốn ở hai bên thung lũng, cũng không có động tĩnh gì. Hiển nhiên là ẩn núp ở nơi đó, chờ thương nhân tới chặn giết, còn có một tên thám thính trốn ở trong rừng rậm cách chỗ Tần Thiên ngoài trăm mét nhìn chằm chằm bên này. Thần thức của Tần Thiên đảo qua là phát hiện, thực lực kém muốn chết, cũng chỉ là cảnh giới một sao.
- Một tên bốn sao cấp năm, những tên còn lại đều là cảnh giới một sao, chỉ là một đám bụi bặm chồng chất!
Tần Thiên xoay người nhìn Lưu Hoành nói, Lưu Hoành gật đầu.
Đám sơn tặc này ngoại trừ tên dẫn đầu ra, những tên còn lại thực lực không được tốt, chỉ nhờ vào chiếm vị trí thiên thời địa lợi. Hơn nữa có một tên cường giả dẫn đầu bọn tôm tép đứng ra đe dọa, bằng không bọn người Lưu Hoành cũng không đến mức không thể vây giết được bọn chúng.
- Chờ ở đây!
Tần Thiên vội vàng dặn dò Lưu Hoành, chợt thân hình hắn lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt đám người Lưu Hoành, khiến cho bọn họ cực kì sửng sốt, lập tức tìm kiếm bóng dáng của Tần Thiên ở khắp nơi.
Mà giờ khắc này, Tần Thiên đã xuất hiện bên trong rừng rậm ngoài trăm mét, xuất hiện ở bên cạnh tên sơn tắc thám thính. Tên sơn tặc kia đang hướng về phía bọn người Lưu Hoành nhìn quanh.
- Mẹ kiếp! Thế nào thiếu mất một đứa, đi đâu rồi?
Tên sơn tặc kia nhìn xung quanh Lưu Hoành lầu bầu nói, rất là nghi hoặc.
- Xin chào!
Tần Thiên đưa tay vỗ vào sau lưng của hắn cười nói.
- Xin chào!
Tên sơn tặc thuận miệng đáp, sau đó giật mình nhất thời sắc mặt thay đổi, phát hiện có gì đó không đúng, lập tức liền xoay người nhìn lại, thấy Tần Thiên vừa biến mất chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn.
Trong nháy mắt, cả người sơn tặc đều choáng váng, cứng đơ người, ngơ ngác nhìn Tần Thiên, mồ hôi lạnh ứa ra.
- Đừng sợ, ta không đánh ngươi!
Tần Thiên nhìn sơn tặc ôn hòa cười nói, sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn, mang theo hắn trong nháy mắt biến mất tại chỗ, về tới bên cạnh đám người Lưu Hoành bên này.
- Hưu!
- Thình thịch!
Tần Thiên một tay cầm tên sơn tặc ném xuống đất, trong tít tắt đã đưa hắn đến, dọa bọn người Lưu Hoành đang tìm thân ảnh Tần Thiên giật mình, thầm nghĩ:
- Tần Thiên đi đâu, thế nào dẫn theo một người trở về, hình như là sơn tặc!
- Bắt một tên đến, các ngươi muốn giết hắn cho hả giận hay sao?
Tần Thiên nhìn Lưu Hoành nói.
Đám người Lưu Hoành thấy Tần Thiên thần tốc, kinh người đến mức cằm đều muốn rớt xuống, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói:
- Không cần, phóng thích hắn quay trở về, cho hắn kêu người của bọn hắn đi ra quyết chiến một trận, bằng không chúng ta rất khó tìm được bọn chúng!
- Có nghe hay không, cút về, gọi lão đại của các ngươi ra nơi này gặp gia gia. Cho hắn một phút chuẩn bị, hết một phút đồng hồ nếu hắn không đến, thì ta sẽ chôn sống các ngươi ở trong sơn động, hiểu rõ chưa?!
Tần Thiên nhìn chằm chằm tên sơn tặc kia, lạnh lùng nói.
- Là vậy là vậy, đã hiểu... đã hiểu!
Tên sơn tặc này bị thực lực kinh khủng của Tần Thiên làm cho sợ hãi, gật đầu lia lịa như bộ dạng con gà mổ thóc.
- Đi nhanh cho ta!
Tần Thiên nói xong trực tiếp một cước đá hắn bay đi, bay hơn mười mét. Tên kia té xuống đất vội vã đứng lên, nhanh chóng đi về thung lũng.
- Đi, chúng ta ở phía sau từ từ theo hắn, không được chúng ta liền chôn sống bọn chúng!
Tần Thiên nói, lập tức đi phía sau tên kia, bọn người Thiên Hà cũng xuống xe đi theo Tần Thiên.
Lưu Hoành ở phía sau trong lòng âm thầm bội phục Tần Thiên, làm sao có thể có được nhiều mỹ nữ như vậy.
Ba người đi hơn mười mét, liền thấy thung lũng bên kia, hai mươi mấy tên từ bên trên thả sợi dây trượt xuống, đi đến chỗ Tần Thiên. Cầm đầu là một tên đàn ông gầy gò sắc mặt trắng bệch, mặc trường bào màu vàng nhạt, cầm trong tay một cây quạt giấy, vừa đi vừa phe phẩy.
Đám người này vừa thấy mấy người Tần Thiên thì lập tức lao nhanh tới, chất vấn:
- Các ngươi là ai? Dám vào địa bàn của chúng ta?
- Chúng ta là người đến đây tiêu diệt các ngươi.
Tần Thiên thản nhiên trả lời.
Người cầm đầu với vẻ mặt hung ác tên Dạ Thập Tam, là đầu lĩnh của đám sơn tặc, nghe Tần Thiên nói thế, vẻ mặt đầy giận dữ, không nói hai lời lao lên đánh tới Tần Thiên.