- Một đám cỏ rác!
Tần Thiên nhìn thấy công kích của Dạ Thập Tam, căn bản không để vào mắt, thẳng tắp đứng yên tại chỗ, rất bình tĩnh nhìn hắn, không chút nào có ý tránh né.
- Tần gia, nguy hiểm!
Lưu Hoành hô lớn, hắn cũng không biết Tần Thiên có thực lực gì, chỉ thấy Dạ Thập Tam bộc phát ra thực lực vô cùng kinh khủng, bọn hắn hoàn toàn không có khả năng địch nổi. Thấy Tần Thiên không né tránh, hắn đều sợ hãi, chợt nghĩ:
- Không biết có phải là Tần gia bị sợ đến choáng váng, đứng yên một chỗ hay không?
- Nhanh, xuất thủ bảo vệ Tần gia!
Lưu Hoành lập tức ra lệnh, hắn cũng không muốn Tần Thiên bị giết chết, Tần Thiên mà chết, Lưu gia bọn họ sẽ sụp đổ.
- Không cần xuất thủ, không có chuyện gì!
Thiên Hà vung tay, ngăn cản bọn người Lưu Hoành.
- Hát! Chết đi!
- Ầm!
- A! Tay của ta!
Tất cả mọi người nhìn Dạ Thập Tam một quyền hung hăng đập vào trên ngực của Tần Thiên. Vốn cho rằng Tần Thiên sẽ bị Dạ Thập Tam một chiêu đập chết, thế nhưng lại khiến mọi người sửng sốt. Dạ Thập Tam một quyền nện vào trên ngực của Tần Thiên, bỗng nhiên một tiếng nổ vang, cả người hắn giống như diều đứt dây té bay ra ngoài, mãnh liệt té bay vào mấy tên sơn tặc bên trong, đập phải bốn năm tên.
Mà lúc này tay phải Dạ Thập Tam trở nên tàn phế, toàn bộ xương canh tay bị bể nát.
- A... Tay của ta, tay của ta, đau quá, đau quá... A!
Dạ Thập Tam té trên mặt đất, tay trái nắm lấy tay phải, giống như bị thiến, không ngừng kêu la thảm thiết. Đám sơn tặc bên cạnh đều choáng váng, lão đại của bọn chúng chỉ một chiêu trực tiếp tự mình bị thương nặng, đây là tình huống gì, Tần Thiên có thực lực gì.
- Thủ lĩnh, ngài không sao chứ?
Lúc này, bọn sơn tặc kia mới bình tĩnh trở lại, vội vàng ba chân bốn cẳng đem Dạ Thập Tam nằm ở dưới đất đỡ lên.
Tần Thiên thấy đám người láo nháo này, đi lên phía trước, nhìn bọn họ nói:
- Mẹ kiếp, chỉ có thực lực như vậy cũng không biết xấu hổ đi làm sơn tặc, thực sự là mất mặt, quá xấu hổ!
Lúc này Dạ Thập Tam nhìn Tần Thiên, trong mắt lộ ra một vẻ sợ hãi, thực lực Của Tần Thiên hoàn toàn ở trên hắn. Hiện tại biện pháp tốt nhất là nhanh chóng tẩu thoát, tránh cho bị Tần Thiên giết chết.
Nhưng Dạ Thập Tam trong lòng lại cảm thấy khó chịu, bị Tần Thiên làm cho bị thương, vô cùng mất mặt, không giết được Tần Thiên, sau đó làm thế nào còn mặt mũi cùng anh em đi làm sơn tặc.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi dám đánh ta bị thương, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Dạ Thập Tam tức giận quát lớn, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng tà dị, thoạt nhìn rất là quỷ bí.
Tần Thiên thì chỉ xem lời hắn nói như là gió thoảng bên tai, nói thẳng:
- Quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ, chuyện này ta sẽ không so đo. Còn không, ta sẽ cắt bỏ cái thứ để đi tiểu của người, !
Tần Thiên nói xong lần thứ hai lấy ra một cây đao, trực tiếp cắm vào chân của Dạ Thập Tam.
- A!
Dạ Thập Tam một lời cũng chưa kịp nói, bàn chân trực tiếp bị cắm xỏ xuyên qua, máu huyết chảy ròng, đau đớn khiến hắn kêu to, đối với Tần Thiên càng thêm lửa giận.
Còn Lưu Hoành bên này rất cao hứng, Dạ Thập Tam rốt cuộc muốn giết hắn, bây giờ là hắn muốn giết Dạ Thập Tam.
- A!
- Hưu!
Dạ Thập Tam mạnh mẽ rút con dao ra, nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, lão tử cho ngươi đi gặp diêm vương!
Nói xong trên người Dạ Thập Tam phát ra một đạo âm khí, bay thẳng đến công kích Tần Thiên, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
- U a, lại là oán linh, loại oán linh này như đứa trẻ con, ta còn tưởng rằng ngươi có đại chiêu gì!
Tần Thiên khinh thường nói, chợt từ chính giữa trán của hắn một đạo linh hồn lực màu đỏ như máu bay ra, hóa thành bàn tay, bay thẳng trong hư không chộp tới. Trong nháy mắt bàn tay từ trong hư không bắt lấy con oán linh kinh khủng, vào giờ khắc này tất cả âm khí toàn bộ biến mất.
Bọn người Lưu Hoành nhìn từ trong hư không một con oán linh kinh khủng bị bắt lại, sắc mặt đại biến, cả người vô cùng sợ hãi.
Vẻ mặt của Dạ Thập Tam cũng biến sắc, rõ như ban ngày là gặp phải cao nhân, dễ dàng phá hủy công kích oán linh của hắn. Đó chính là chiêu lợi hại nhất của hắn, ít nhiều cũng ngăn trở được, nhưng Tần Thiên dễ dàng phá hủy, lần này hắn đã đụng phải cao thủ, nhanh chóng tẩu thoát.
- Ta nói nhìn ngươi thế nào vẻ mặt lại tà ác như vậy, thì ra trên người ngươi có oán linh!
Tần Thiên chậm rãi nói, bàn tay màu đỏ như máu chợt quơ ra, oán linh trong nháy mắt đã biến mất.
- Phốc!
Dạ Thập Tam phun ra một ngụm máu tươi, cả người gần như đứng ngồi không yên, bởi vì oán linh và linh hồn của hắn là có liên kết với nhau, tiêu diệt oán linh, liền thương tổn tới linh hồn của hắn.
- Nhanh, lên cho ta, chém chết hắn!
Dạ Thập Tam hướng về phía tiểu đệ của hắn nói, cho bọn chúng cản đường, còn hắn chuẩn bị chạy trốn.
- Hừ! Chạy, ngươi chạy thoát sao!
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, vô số tơ nhện bay ra, quấn lên trên người của Dạ Thập Tam. Vung tay lần nữa, Dạ Thập Tam trực tiếp bị kéo bay, rơi vào dưới chân của Lưu Hoành.
- Tùy ngươi xử trí!
Tần Thiên nhìn Lưu Hoành nói.
- Được! Các huynh đệ động thủ chém chết hắn, báo thù cho anh em đã chết của chúng ta!
Lưu Hoành lập tức hô lớn, trong tay xuất hiện một cây đại đao, lập tức hướng đến Dạ Thập Tam hung hăng chém xuống, những người khác cũng vọt tới bên cạnh hắn.
- Không được... Tha mạng!
- A... !
- A... !
Dạ Thập Tam một câu nói còn chưa nói xong, cả người đã bị ba mươi người trực tiếp chém thành một đống thịt vụn, máu chảy lênh láng, cực kỳ ác tâm. Đám sơn tặc đứng đối diện toàn bộ đều sợ đến choáng váng, đều quỳ trên mặt đất.
- Tần gia tha mạng, Tần gia tha mạng, chúng tôi sẽ đi theo ngài, làm trâu làm ngựa, tùy ngài sai khiến, van xin ngài đừng giết chúng tôi!
- Đúng vậy, van xin ngài đừng giết, muốn chúng tôi làm cái gì đều được!
- Cầu xin ngài!
- Cầu xin ngài!
Đám sơn tặc quỳ trên mặt đất, toàn bộ dập đầu van xin Tần Thiên.
- Ngươi quyết định, ta đi vào hang ổ của đám sơn tặc này một lát!
Tần Thiên nhìn Lưu Hoành nói, lập tức dẫn theo ba người Thiên Hà bay vào bên trong thung lũng. Lưu Hoành nhìn thấy đều choáng váng, bay trên không trung, chỉ có thể là cảnh giới sáu sao trở lên, Tần Thiên có thực lực cảnh giới sáu sao, quá kinh khủng. Lúc Lưu Hoành gặp Tần Thiên lần đầu tiên, hắn và Tần Thiên cùng một cảnh giới, ngắn ngủi có mấy tháng Tần Thiên đã đạt tới cảnh giới sáu sao, hắn không biết Tần Thiên rốt cuộc là tu luyện thế nào.
Tần Thiên mang theo ba người Thiên Hà rất nhanh đã đáp lên vách núi, phía trên này đã được sơn tặc làm ra một con đường, bốn người lần theo đường đi, tiến vào bên trong đại bản doanh của đám sơn tặc kia.
- Đám sơn tặc này đã ở nơi đây xây dựng một trang viên, quả không sai!
Bốn người Tần Thiên đi vòng qua núi Thất Tinh, ở đây rộng rãi thoáng đãng, một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng bên trong xây nổi lên một cái nhà bằng gỗ, nhìn qua giống như sơn trang nghỉ dưỡng, vô cùng đẹp.
Nơi này tất cả sơn tặc đã đi xuống đánh nhau, chỉ còn lại có một ít nữ nhân ở đây, thấy bốn người Tần Thiên đến, nhất thời có vẻ cực kỳ kinh hoảng, đều tránh né.
- Các cô đều là sơn tặc phu nhân sao?
Tần Thiên ngăn cản một nữ nhân muốn trốn chạy, hỏi.