Bọn cướp nhìn Tần Thiên vô cùng sợ hãi, trong mắt tràn đầy vẻ né tránh, không dám nhìn Tần Thiên.
- Tôi... Tôi không biết cậu nói cái gì, ai là Trương Tử Nghiên, tôi không biết, tôi chỉ là muốn cướp tiền của!
Tên cướp cúi đầu nói.
- Hưu!
- A!
Tần Thiên không nói hai lời, trực tiếp cầm con dao nhỏ hung hăng cắm vào trong đùi, cắm mạnh chạm vào bên trong xương của hắn. Vô cùng đau đớn tên cướp đó cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Quá tàn bạo, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp ra tay, bọn cướp gần như đều tè ra quần.
- Mày còn duy nhất một cơ hội, lần này nếu mày không thành thật trả lời thì con dao này sẽ không cắm vào đùi nữa mà sẽ cắm vào bên trong đầu của mày, từ cằm của mày đâm ngược lên trên!
Tần Thiên vừa nói, lần thứ hai lấy ra con dao sắc bén, lóng lánh, khiến bọn cướp run rẩy.
- Tôi nói, tôi nói, quả thật có người bỏ tiền yêu cầu chúng tôi giết chết Trương Tử Nghiên!
Tên cướp vội vàng nói, mặt trắng bệch.
- Là ai, tại sao lại cố ý làm bộ đánh cướp, mà không phải trực tiếp hạ thủ, mau khai báo thành thật cho tao!
Tần Thiên lớn tiếng quát.
- Tôi không biết là vì sao, người kia rất thần bí, gặp chúng tôi đều mang theo mặt nạ, thực lực còn mạnh hơn nhiều so với đại ca của chúng tôi. Yêu cầu chúng tôi giết chết Trương Tử Nghiên, hơn nữa rất hào phóng, trực tiếp cho năm trăm triệu tiền thù lao, cũng không sợ chúng tôi chạy mất. Hắn nói cho chúng tôi giả vờ cướp đoạt, trong lúc vô ý giết chết Trương Tử Nghiên. Rốt cuộc là vì sao, tôi cũng không biết!
Tên cướp nóng vội nhìn Tần Thiên nói.
- Mày xác định mày đã nói thật?!
Tần Thiên vừa nói một bên cầm con dao đặt trên ót của tên cướp, chuẩn bị cắm vào.
- Thực sự, thực sự, đại ca tha mạng, tôi xin thề nếu tôi dối gạt cậu cả nhà tôi sẽ chết, tất cả đều chết không được tử tế!
Tên cướp thề độc nói.
Tần Thiên nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như là nói láo, nên không có ra tay, mà là hỏi:
- Mày liên hệ với người kia bằng cách nào?
- Không biết, đều là hắn chủ động liên hệ với chúng tôi, bộ dạng hắn rất là quỷ dị, chúng tôi căn bản cũng không biết hắn từ đâu tới!
Tần Thiên nghe bọn chúng nói không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ:
- Dựa theo lời tên cướp nói, thực lực đối phương còn mạnh hơn nhiều so với lão đại của bọn chúng. Nói như vậy, thực lực của đối phương rất có thể là ở đâu đó cảnh giới sáu sao. Cường đại như vậy muốn giết Trương Tử Nghiên tự hắn có thể động thủ, nhưng lại sai khiến người khác tới, còn muốn dựng thành hiện trường một vụ cướp đoạt gây ngộ sát, đây là làm cho phức tạp lên, mục đích của hắn là gì?
- Còn có thực lực của đối phương mạnh mẽ như vậy, tại sao muốn giết Trương Tử Nghiên, Trương Tử Nghiên thế nào chọc tới ai. Chẳng lẽ giống như lần trước, hai công ty giải trí tranh đấu sao?
Tần Thiên nhất thời có chút mơ hồ.
- Quên đi, bọn mày đều đi chết đi!
Tần Thiên quát lớn, khéo tay đặt ở trên đầu của hắn, trong nháy mắt bọn cướp đều bị hút khô. Sau đó Tần Thiên liền đi vào bên trong phòng, đưa tay bế Tiểu Ngả lên, rời khỏi không gian bên trong chiếc nhẫn.
Sau một khắc, Tần Thiên xuất hiện ở trong phòng của một khách sạn, bởi vì máy bay đã bay tới thành phố Giang Khẩu, nửa tiếng đồng hồ đã bay tới. Liễu Như Thích và Trương Tử Nghiên ở cùng một chỗ, công ty đã đặt phòng sẵn cho cô ấy từ trước, kinh qua chuyện máy bay bị cướp vừa rồi, công ty đã vội vàng sắp đặt hơn mười người bảo vệ giữ ở cửa phòng.
- Tần Thiên!
Liễu Như Thích vừa nhìn chiếc nhẫn trong tay, rất nhanh Tần Thiên và Tiểu Ngả chợt xuất hiện ở trước mặt của cô ấy, Liễu Như Thích nhất thời đứng lên. Trương Tử Nghiên ngồi ở bên cạnh trên ghế sa lon vẻ mặt lo lắng thấy Tần Thiên ôm Tiểu Ngả xuất hiện, lập tức từ trên ghế salon đứng lên, vội vàng đi tới chỗ Tần Thiên.
- Thế nào, Tần Thiên, Tiểu Ngả không có sao chứ?
Trương Tử Nghiên nôn nóng hỏi, cũng không quan tâm đến Tần Thiên làm thế nào mà biến mất rồi thế nào lại xuất hiện.
- Không có việc gì, ngủ một lát, rất nhanh thì tỉnh lại!
Tần Thiên vừa nói một bên đem Tiểu Ngả đặt ở trên giường trong phòng.
Trương Tử Nghiên vội vàng cúi người nhìn Tiểu Ngả thế nào, phát hiện Tiểu Ngả hô hấp bình thường, không có gì đáng ngại, lúc này mới thở dài một hơi.
- Này, cô qua đây, tôi hỏi cô một chút.
Tần Thiên nhìn Trương Tử Nghiên nói.
Trương Tử Nghiên gật đầu, lập tức đi theo Tần Thiên đến ghế sa lon ngồi xuống.
- Tôi tra hỏi đám cướp kia, một tên nói cho ta biết, lần này đánh cướp là nhằm về phía cô, cô gần đây có đắc tội với người nào sao?
Tần Thiên nghi ngờ hỏi.
- Không có!
Trương Tử Nghiên không chút do dự lắc đầu, cô ấy là một ca sĩ, có thể đắc tội với người nào.
- Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ!
Tần Thiên tiếp tục nói.
Trương Tử Nghiên ngẫm đi ngẫm lại, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra bản thân cô ấy có đắc tội với người nào.
- Như vậy thì phiền toái, không tra được đầu mối, đám người này không giết chết được cô, nhất định sẽ tiếp tục phái người đến giết cô, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Tôi còn có việc phải làm, không thể vẫn ở bên cạnh cô bảo hộ cô. Như vậy đi, khối ngọc phù này cô hãy cầm lấy, một khi gặp nguy hiểm, cô lập tức bóp nát nó, tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất chạy tới cứu cô!
Tần Thiên nói xong từ bên trong túi đựng đồ lấy ra một khối ngọc phù đưa tin đưa cho Trương Tử Nghiên.
- Cám ơn anh, Tần Thiên!
Trương Tử Nghiên vô cùng cảm kích nhận lấy.
- Ừ, không cần cảm tạ, trước tiên cứ như vậy, chúng tôi còn có việc phải làm, nên đi trước, cô phải cẩn thận một chút!
Tần Thiên nhìn Trương Tử Nghiên nói, liền đứng dậy, dẫn theo Liễu Như Thích rời khỏi khách sạn, Trương Tử Nghiên đi theo, tiễn bọn họ một đoạn. ...
Ra khỏi khách sạn, hai người Tần Thiên ở tiệm rượu đợi, người của Thiên bang ở thành phố Giang Khẩu lái xe tới đón hai người bọn họ.
- Thiên ca, anh khỏe chứ, mời lên xe!
Một tiểu đệ thiên bang mở cửa xe, nhìn Tần Thiên cung kính nói.
- Cậu không phải là Tiểu Hiền sao?!
Tần Thiên nhìn thành viên thiên bang trước mặt nói, người kia chính là Mộ Dung Hiền.
- Đúng vậy, Thiên ca, hiện tại em được phân công ở đây quản lý thành phố Giang Khẩu, cảm tạ Thiên ca nhớ tới!
Mộ Dung Hiền kích động nói.
Tần Thiên cười cười, đưa tay vỗ vai Mộ Dung Hiền, liền dẫn Liễu Như Thích lên xe, hắn cũng lập tức lên xe, lái xe rời đi.
Không bao lâu, Mộ Dung Hiền lái xe đưa Tần Thiên đến bên trong một khu biệt thự, trực tiếp lái vào, đến trước biệt thự thì dừng lại.
- Mời Thiên ca, tất cả đã được sắp xếp xong!
Mộ Dung Hiền mở cửa xe nhìn Tần Thiên nói, sau đó dẫn theo hai người Tần Thiên đi vào bên trong phòng.
- Được rồi! Cậu đi làm việc của cậu đi, chúng tôi ở đây là được rồi, có gì cần tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, mặt khác, dẫn những người hầu toàn bộ rời đi, một người cũng không giữ lại!
Tần Thiên phân phó Mộ Dung Hiền nói.
Mộ Dung Hiền sửng sốt, lập tức phục hồi lại tinh thần, làm theo lời Tần Thiên dặn dò.
Tần Thiên gọi điện thoại cho Dư Kiều, nói rằng hắn đã tới thành phố Giang Khẩu, để cho cô ấy nhanh chóng an bài người của Bách Hoa tông ở nơi này tới gặp hắn.
Dư Kiều bên kia an bài thật nhanh, không được hai mươi phút, tổ trưởng chi nhánh của Bách Hoa tông ở chỗ này dẫn theo hai thành viên chạy tới.