- Hát!
Hai người Tần Vô Khuyết đồng thời quát to, quán chú nhiều linh hồn lực hơn vào bên trong chiến kiếm màu xanh. Giờ khắc này, chiến kiếm bỗng nhiên tăng vọt, từ hơn ba mươi mét dài thêm hơn năm mươi mét, càng thêm kinh khủng.
- Giết!
Hai người Tần Vô Khuyết cùng hét lớn, điều khiển chiến kiếm hung hăng chém xuống người tên binh sĩ oán linh.
Oán linh binh sĩ lập tức giơ chiến kiếm lên ngăn cản.
- Ầm!
Chiến kiếm của hai người Tần Vô Khuyết quá mức đáng sợ, một kiếm chặt xuống, lập tức chém nát binh sĩ oán linh.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang, binh sĩ oán linh trong nháy mắt bị phân tán, một lần nữa biến thành đám oán linh nho nhỏ, tất cả đều bạo nổ. Thoáng cái, toàn bộ oán linh trên không trung đều nổ tung, kể cả chiến kiếm của hai người bọn họ cũng cùng nhau bạo tạc.
Lần thứ hai khiến nơi đây bị bạo tạc, cả không gian chảy loạn kinh khủng một lần nữa xâm lấn vào trong hố to, trong lúc nhất thời, có cảm giác như xảy ra địa chấn.
Tần Vô Ảnh và Tần Vô Khuyết còn có Mị Ảnh vội vàng bay đi xa tránh né, miễn cho lọt vào thương tích. Tên linh hồn áo đen còn lại không cần tránh né, bởi vì năng ngay cả công kích vật lý đối với linh hồn thể không có bất cứ tác dụng gì, chỉ là hắn cũng bị thương nặng.
Oán linh bị hủy khiến hắn trọng thương, tiêu hao hết số lượng lớn linh hồn lực của hắn, khiến cho thân thể hắn nhìn vào càng thêm trong suốt. Linh hồn áo đen này vô cùng nổi giận.
Hai người Tần Vô Khuyết liên thủ, quá mức cường đại, hai người bọn họ cùng Tần Thiên hoàn toàn là đối thủ không cùng một đẳng cấp. Linh hồn áo đen nhìn hai người Tần Vô Ảnh, trong lòng bắt đầu sinh ý trốn chạy, nhưng có chút không cam lòng.
- Giết!
Lúc này, hai người Tần Vô Khuyết một lần nữa tấn công linh hồn áo đen, khí thế cực kỳ dâng cao, bộ dạng vô cùng quyết tâm tiêu diện hắn.
Linh hồn áo đen vừa nhìn, không cần suy nghĩ, trực tiếp xoay người đào tẩu, khí thế của hai người bọn họ quá cường đại, hắn cảm giác bản thân căn bản không cách nào có thể đối phó.
- Hừ! Muốn chạy trốn, không có cửa đâu, chịu chết đi!
Tần Vô Khuyết hét lớn, bộc phát ra vô số kiếm nhỏ màu xanh bay đến chém giết tên linh hồn áo đen.
Thế nhưng linh hồn áo đen là linh hồn thể, tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt hai người, làm cho công kích của Tần Vô Khuyết thất bại.
- Hừ! Đáng ghét, để hắn trốn thoát!
Tần Vô Ảnh rất không cam lòng.
- Yên tâm, hắn trốn không thoát, hắn bây giờ chỉ là thể linh hồn, sống không được bao lâu, nhất định phải nhập vào thể xác mới có thể sống sót. Với tu vi của hắn, chỉ có thân thể đạt cảnh giới sáu sao mới có thể dung nạp linh hồn của hắn, cái khác không thể dùng được. Ở thành phố Giang Khẩu này ngoại trừ chúng ta ở đây, không còn cao thủ cảnh giới sáu sao trở lên, hắn nhất định sẽ đến đánh lén chúng ta, chúng ta chờ hắn tới cửa là được rồi!
Tần Vô Khuyết nhìn Tần Vô Ảnh nói.
- Không! Không chỉ có chúng ta, ngươi đã quên vừa rồi giữa đường có hai người đến ngăn cản chúng ta sao?!
Tần Vô Ảnh lắc đầu nói.
Tần Vô Khuyết vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến. Vốn bọn họ thấy được ngọc phù đưa tin của Tần Thiên nên nhanh chóng chạy tới, nhưng trên đường đến lại bị hai người có tu vi không sai biệt bọn họ bao nhiêu cản lại, cùng bọn họ đại chiến một hồi, cuối cùng hai người kia chạy mất, cũng không biết là có thân phận gì. Hai người Tần Vô Khuyết vội vã tới cứu Tần Thiên, cũng không có tiếp tục truy đổi.
- Nói như vậy, chúng ta phải mau chóng tìm được hai người kia, bằng không chờ hắn tìm được thể xác mới, chúng ta sẽ rất khó đối phó với hắn!
Tần Vô Khuyết nói.
- Không sai, chúng ta lập tức đi tìm, hắn bây giờ là linh hồn thể, nhất định sẽ chọn một chỗ cực âm để trốn, miễn cho tổn hao quá lớn, tìm cơ hội đoạt thân xác. Chúng ta lập tức đi tìm nơi cực âm, chắc chắn có thể tìm được hắn!
Nói đến đây, hai lão giả lập tức để Mị Ảnh đi về trước, còn hai người bọn họ đi tìm tên linh hồn áo đen.
Mị Ảnh lo lắng cho thương thế của Tần Thiên, nhanh chóng bay về nhà, nhưng cô ấy không biết rằng, lúc này, ở sau lưng cô ấy cách đó không xa, một cái bóng đang nhanh chóng đi theo cô ấy... ...
Không gian bên trong chiếc nhẫn, Tần Thiên đang nằm trên mặt đất, ngọc như ý lần nữa bay ra, không ngừng trị liệu thương thế linh hồn của Tần Thiên.
Hai bên trái phải, Liễu Như Thích, Thiên Hà còn có Tây Đảo Hợp nôn nóng nhìn Tần Thiên. Lúc Liễu Như Thích thấy Tần Thiên bị thương, lập tức đi đến trấn Thanh Phong gọi hai người Thiên Hà trở về.
Có Thiên Hà cao thủ cảnh giới thất tinh ở chỗ này, Liễu Như Thích tương đối thấy yên tâm hơn.
- Babaca, đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà bị thương nặng như vậy?
Thiên Hà lo lắng hỏi.
Babaca kể chiến đấu vừa rồi cho ba người Thiên Hà nghe, ba người mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Trong lòng bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn, hai vị lão giả Tần gia đúng lúc chạy tới, nếu không, đời này bọn họ sẽ không gặp được Tần Thiên nữa.
- Không ổn, Mị Ảnh gặp phiền phức!
Babaca đột nhiên nói.
- Phiền phức, phiền phức gì?
Thiên Hà lập tức hỏi.
- Tên linh hồn thể vừa trốn chạy đang đi theo phía sau Mị Ảnh, muốn chộp thời cơ đoạt lấy thân thể của cô ấy!
Babaca nói.
- Cái gì?!
Ba người Thiên Hà nhất thời kinh ngạc, đồng thanh kêu lớn.
- Vậy làm sao bây giờ?
Liễu Như Thích lập tức hỏi.
- Không có biện pháp, chủ nhân không có tỉnh lại, tôi không có cách nào đưa mọi người đi ra cứu viện. Chỉ khi chủ nhân tỉnh lại, mọi người mới có thể đi ra ngoài giúp cô ấy!
Babaca nói.
Lúc này, bên ngoài.
Mị Ảnh vội vã bay về, rất nhanh đã về tới bên trong quán rượu, không chút nào phát hiện ở sau lưng cô ấy cách đó không xa, có một đạo hư ảnh màu đen vẫn luôn theo dõi cô.
Đạo bóng đen này chính là tên linh hồn áo đen kia, hắn cũng không có trốn đi, mà là ở chỗ đó che giấu thân ảnh, chờ lúc hai vị lão giả rời đi, lặng lẽ bay ra, dự định cướp đoạt thân thể của Mị Ảnh.
Bởi vì trạng thái của hắn bây giờ chỉ có thể bảo trì hết đêm nay, đến ngày mai, hắn cũng sẽ đến hạn suy yếu, cuối cùng chết đi.
Tuy rằng tên áo đen kia đã luyện kỹ năng linh hồn xuất khiếu, nhưng cũng chỉ là cơ bản, không có khả năng vô tư tại ngoại bên ngoài quá lâu, nếu không hắn sẽ chết.
Trước đó hắn đã định chiếm lấy thể xác của Tần Thiên, không nghĩ tới hai vị lão giả của Tần gia đột nhiên tới, phá hủy kế hoạch của hắn, còn thiếu chút nữa giết chết hắn.
- Hừ! Giết ta, xem ta đoạt lấy thân thể của ả này, sau đó giết hết tất cả bọn ngươi!
Linh hồn áo đen âm thầm cười nhạt, cả người nhanh chóng đi vào trong phòng của Mị Ảnh.
Lúc này, trong phòng, Mị Ảnh đang ngồi ở trên giường, nhìn ngón tay đang đeo chiếc nhẫn của Tần Thiên, xoa xoa vài cái, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Tên kia tại sao lại để bị thương nặng như vậy chứ!
Mị Ảnh nhìn chiếc nhẫn lầu bầu nói, giọng nói rất là lo lắng cho Tần Thiên.
Mị Ảnh phát hiện bản thân bất tri bất giác không còn cảm thấy ghét Tần Thiên nữa, cũng không biết nguyên nhân gì. Có thể là do Tần Thiên đã cứu cô ấy mấy lần, cô ấy từ từ phát hiện Tần Thiên cũng không đáng ghét như vậy, vừa nhìn thấy Tần Thiên thụ thương, trong lòng liền lo lắng.
- Thật đáng ghét, ta tại sao lại lo lắng cho người kia a!
Mị ảnh lầu bầu nói.
- Kiệt kiệt... Ngươi rất nhanh sẽ không cần lo lắng nữa!
Mị Ảnh vừa mới dứt lời, linh hồn áo đen liền xuất hiện ở trong phòng của cô ấy, sợ hãi cô ấy lập tức từ trên giường đứng dậy.
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Mị Ảnh nhìn thấy tên linh hồn áo đen, trong nháy mắt đem năng lượng cả người tăng lên tới mức cao nhất.
- Kiệt kiệt... Bởi vì ta muốn thân thể của ngươi!
Linh hồn áo đen nhìn Mị Ảnh, mở miệng cười âm lãnh, bất ngờ tấn công cô ấy... ...