- Ầm!
Một tiếng nổ vang, cả người Mị Ảnh trực tiếp đánh bể cửa sổ quán rượu, bay ra bên ngoài. Bởi vì cô ấy biết bản thân không phải đối thủ của tên linh hồn áo đen đó, Tần Thiên cường đại như vậy mà thiếu chút nữa bị hắn giết chết, chớ đừng nói chi là Mị Ảnh, chỉ có thẻ trốn chạy.
- Kiệt kiệt... Ngươi chạy sao?!
Linh hồn áo đen ở phía sau âm lãnh cười lớn, hướng phía Mị Ảnh đuổi kịp tới, tốc độ của hắn sắp tới cực hạn, căn bản Mị Ảnh không có khả năng đối kháng. Trong nháy mắt, linh hồn áo đen liền xuất hiện ở trước mặt của Mị Ảnh, ngăn chặn lối đi của cô ấy.
- Tiểu mỹ nữ, đừng chạy, ngoan ngoãn giao thể xác của ngươi cho ta đi!
Linh hồn áo đen nhìn Mị Ảnh đắc ý nói.
- Hừ! Ta thà là tự bạo, cũng sẽ không đem thân thể của ta đưa cho ngươi!
Mị Ảnh lạnh lùng quát, nói xong nhanh chóng đem đan điền của cô ấy bành trướng lên, chuẩn bị tự bạo, trên người bạo phát ra năng lượng khí tức cường đại.
- Ngươi mơ tưởng!
Linh hồn áo đen nhìn Mị Ảnh thực sự muốn tự bạo, nhất thời khẩn trương, lập tức hướng đến ngăn cản Mị Ảnh. Nếu như cô ấy tự bạo, hắn không thể tìm được thể xác nhập vào, rất nhanh sẽ hồn phi phách tán, đây không phải là điều hắn mong muốn.
- Hưu!
Linh hồn áo đen trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Mị Ảnh, nhanh tay nắm lấy sau ót của cô ấy, định ra tay tiêu diệt linh hồn của cô ấy, sau đó đoạt lấy thể xác.
Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, Mị Ảnh muốn tự bạo cũng không kịp, liền cảm giác được một cổ linh hồn lực cường đại xâm lấn vào trong đầu của cô ấy, nhất thời một trận đau nhức. Mị Ảnh vội vàng xuất ra linh hồn lực của bản thân chống cự lại hắn.
- Hừ! Linh hồn kém như vậy còn muốn chống lại ta, vô dụng, đi chết đi!
Linh hồn áo đen hét lớn, gia tăng linh hồn công kích, chuẩn bị giết chết linh hồn của Mị Ảnh.
- Rống!
Vừa lúc đó, đột nhiên trên tay của Mị Ảnh, một đạo năng lượng màu đỏ như máu bộc phát ra, trong nháy mắt biến thành linh hồn Cự Long màu đỏ như máu, chuẩn xác vô cùng đánh vào trên ngực tên linh hồn áo đen.
- A... !
Một tiếng kêu cực kỳ thê thảm từ tận cùng bên trong linh hồn áo đen phát ra, giống như tiếng kêu than của quỷ lệ, vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.
- Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, linh hồn áo đen bị thương nghiêm trọng, trong nháy mắt linh hồn bị nứt thành bốn năm phần, nổ tung.
Thế nhưng rất nhanh lại hợp lại, nhanh chóng chạy trốn.
- Hừ! Muốn chạy, không có cửa đâu!
Tần Thiên xuất hiện trên bầu trời, một tiếng gầm lên, trong nháy mắt một bàn tay to lớn màu đỏ như máu từ ngay giữa trán của Tần Thiên bay ra, trực tiếp bắt lấy linh hồn áo đen đang đào tẩu. Bàn tay to bắt được hắn đưa đến trước mặt của Tần Thiên.
- Hừ! Ngươi còn muốn chạy trốn sao?!
Tần Thiên cười lạnh nói.
- Tại sao là ngươi... Ngươi... Ngươi thế nào nhanh như vậy đã khôi phục?!
Linh hồn áo đen nhìn thấy Tần Thiên, khuôn mặt thể hiện vẻ vô cùng bất ngờ, không nói nên lời. Hắn còn tưởng rằng là cao thủ khác ra tay giết hắn, vì vậy nhanh chóng trốn chạy, không nghĩ tới lại là Tần Thiên đang bị thương nặng.
- Muốn giết chết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, ta cho ngươi đi luân hồi!
Tần Thiên nói xong, sau đó điều khiển bàn tay linh hồn màu đỏ như máu bóp chặt linh hồn áo đen, đau đớn khiến hắn kêu lớn.
- A... !
- Không được... Không được... !
Linh hồn áo đen hoảng sợ kêu to, vốn Tần Thiên không phải đối thủ của hắn, hoàn toàn có thể giết chết Tần Thiên. Nhưng hắn đã bị hai người Tần Vô Khuyết đánh cho bị thương nặng, lại không hề phòng bị bị Tần Thiên đánh lén, cả người đã bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, mặc dù là Tần Thiên không giết hắn, hắn cũng rất nhanh sẽ chết đi.
- Không được? Mau đi gặp diêm vương mà nói chuyện!
Tần Thiên nói xong liền điều khiển linh hồn bàn tay bóp nát linh hồn áo đen, khiến hắn vỡ vụn, lập tức tan biến.
- Phốc!
Linh hồn áo đen vừa chết, Tần Thiên nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, cả người sắc mặt trắng bệch, không đứng vững được nữa. Lúc đánh lén hắn đã dùng một chiêu cường đại nhất, dẫn đến linh hồn lực tổn hao quá độ, lại ra tay mạnh mẽ giết chết linh hồn áo đen. Lúc này Tần Thiên cũng không chịu nổi nữa, cả người đều không bay nổi, lập tức ngã xuống.
- Tần Thiên!
Mị Ảnh thấy Tần Thiên ngã xuống, vội vàng bay qua, một tay đỡ lấy Tần Thiên, mang theo Tần Thiên nhanh chóng bay đi.
Sắc mặt của Mị Ảnh cũng không được khá lắm, vừa rồi linh hồn của cô ấy cũng bị thương. Lúc này sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cảm giác có chút không chịu nổi.
Mị Ảnh vội vàng tìm quán trọ gần đây, thuê một phòng, dẫn theo Tần Thiên đi vào, đem Tần Thiên đặt lên giường, sau đó cả người không khống chế được ngã gục xuống, chết ngất ở tại trên giường.
Hai người đều nằm lăn lộn ở trên giường, lúc này, ngọc như ý từ bên trong đan điền của Tần Thiên lần thứ hai bay ra, lơ lửng trên không trung ở giữa hai người, phát sinh ánh sáng màu trắng, bao phủ cả hai người Tần Thiên, từ từ chữa trị hai linh hồn bị tổn thương của họ. ...
Ngày thứ hai.
- Ư!
Tần Thiên tỉnh lại, cảm giác có vật gì mềm đặt ở trên người của hắn, đồng thời hương vị của một người con gái chui vào trong lỗ mũi, chọc cho nội tâm hắn một trận xao động.
Tần Thiên mở mắt ra, cảm giác trước mắt một mảnh tối đen, bởi vì mặt của hắn đều bị đè lại. Tần Thiên lập tức đó lấy tay đẩy vật gì đó đang áp ở trên mặt ra.
- Thật là mềm!
Trong mơ màng, Tần Thiên lầu bầu nói, cảm giác hai tay giống như vớ phải cục bông mềm mại, rất là thoải mái, cả người nóng lên như muốn ngắt xuống, xúc cảm đặc biệt tốt. Tần Thiên lập tức mở mắt ra nhìn một chút.
Vừa nhìn, cả người đều choáng váng, hai tay của hắn đang cầm lấy hai cái ngực mềm mại của Mị Ảnh, thảo nào mềm như thế, lại còn to lớn, một tay đều không lấn át được.
- Đừng nhúc nhích!
Mị Ảnh lúc này cũng đã tỉnh lại, cảm giác bộ ngực của mình bị người khác cầm lấy, lập tức lầm bầm nói một câu.
Nói xong câu này nhất thời phát hiện không được bình thường, thầm nghĩ:
- Từ trước đến nay mình chỉ ngủ một mình, tại sao có thể có người cầm lấy ngực của mình?!
Trong nháy mắt Mị Ảnh hướng nhìn lại phía dưới, thấy Tần Thiên phát lạnh nhìn mình, hai tay đang cầm lấy hai cái ngực của cô ấy. Mà hai cái ngực mềm mại, gần như đặt lên trên mặt của Tần Thiên, hai người mặt đối mặt đè nặng, tư thế cực kỳ tối, Mị Ảnh đều choáng váng.
Một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
- Lưu manh!
- Ba!
Mị Ảnh vẻ mặt đỏ bừng, giận dữ liền nâng tay lên, hướng tới hung hăng tát vào mặt Tần Thiên, cả người nhanh chóng từ trên người của Tần Thiên bò dậy, vừa tức vừa thẹn thùng nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên bị Mị Ảnh tát một cái thật mạnh làm cho cũng tinh thần phục hồi lại, nhìn Mị Ảnh cả giận nói:
- Người đàn bà chanh chua, cô làm gì đánh tôi?
- Đồ lưu manh, cậu vẫn không biết xấu hổ thuyết, cậu sàm sở tôi, tôi không được đánh cậu sao?!
Mị Ảnh giận dữ chỉ vào Tần Thiên, tức giận muốn run rẩy, quát lớn.
- Mẹ kiếp! Là chính cô dùng thân người của mình đè lên mặt của tôi, tôi thở không nổi muốn đẩy cô ra, vậy mà cô đánh tôi, người đàn bà chanh chua chết bầm!
Tần Thiên oan uổng, mắng chửi Mị Ảnh.
- Buồn cười, cậu vẫn không thừa nhận, tôi đánh chết cậu!
Mị Ảnh thấy Tần Thiên lại còn lớn lối như vậy, tức giận chết khiếp, lập tức một lần nữa hướng phía sau Tần Thiên mà đánh, cưỡi ở trên lưng Tần Thiên, xoay người hung hăng quạt tới mặt Tần Thiên... ...