- Hừ! Tại sao tao còn sống, mày không cần phải để ý đến, mày chỉ cần biết rằng, từ giờ khắc này trở đi mày sẽ bị tao giết chết là được rồi!
Mộ Dung Hiền cười lạnh nói.
Vương Lục nhìn thấy Mộ Dung Hiền, vừa sợ lại vừa giận.
- Hừ! Mộ Dung Hiền, mày cho rằng mày dẫn theo nhiều người tới có thể giết tao à. Ngày hôm nay ai chết ở chỗ này, còn chưa xác định!
Vương Lục quát lớn, tuy rằng trong lòng rất sợ, nhưng nhất định phải kiêu ngạo mới được, bằng không đám đàn em của hắn sẽ không coi hắn ra gì.
- Không cần đợi! Người chết nhất định là mày!
Giọng nói của một người đàn ông nhàn nhạt vang lên, tất cả mọi người hướng nhìn về phía phát ra âm thanh, Tần Thiên từ phía sau đi ra, nhìn Vương Lục chậm rãi nói.
- Mày là ai?
Vương Lục nhất thời nhăn mặt nhìn Tần Thiên, có chút cảnh giác, bởi vì cảm giác của hắn đối với Tần Thiên ở phía xa so với Mộ Dung Hiền còn nguy hiểm hơn nhiều, rất thần bí và nguy hiểm.
Tần Thiên cũng không trả lời Vương Lục, mà nhìn sang đám đàn em của Vương Lục nói:
- Mọi người ở đây cộng lại không tới một trăm năm mươi người, chúng tôi nơi này có hơn hai trăm người, nếu như tất cả đều muốn chết, như vậy thì theo tôi quyết chiến một trận sinh tử. Nếu như muốn sống sót, tôi có thể cho người đó tham gia vào Thiên bang, là thành viên của Thiên bang, mọi người có được thù lao tuyệt đối không có khả năng tưởng tượng. Các vị, cẩn thận suy tính một chút, nếu đồng ý, thì đứng ở bên trái, không đồng ý, đứng tại chỗ không cần di chuyển. Cơ hội chỉ có một lần, mọi người phải thận trọng, bởi vì tất cả đang trong tình huống có hai sự lựa chọn một là tiếp tục sống hai là phải chết, thận trọng!
Lời này của Tần Thiên vừa nói ra, đám đàn em của Vương Lục nhất thời đều bắt đầu bàn tán, còn Vương Lục đều sắp điên rồi. Hăn không thể ngờ Tần Thiên lại buông lời mua chuộc như vậy, cư như thế làm dao động lòng người, quá ghê tởm, tiếp tục như vậy, bọn chúng làm sao mà còn tiếp tục đánh đấm gì nữa.
- Mọi người không nên tin lời của hắn, thành phố Giang Khẩu là địa bàn của chúng ta, những tên chó má Thiên bang đều là người ngoại lai, chúng ta nghìn vạn lần không nên để bọn chúng lừa, giết chết bọn chúng!
Vương Lục hướng về phía đàn em của hắn hô to.
- Đúng vậy, giết chết những tên ngoại tộc này!
Tên răng hô cũng hô to.
- Giết chết bọn họ!
Không ít tên đàn em của Vương Lục cũng hô to lên, rất nhiều người đều bị đáo động, lập tức, toàn bộ mọi người đều hô to, khí thế suy yếu ban đầu trực tiếp tăng lên.
Vương Lục cực kỳ đắc ý, Tần Thiên muốn gây tan rả lòng quân, kết quả ngược lại là giúp hắn, hoàn toàn là cầm tảng đá lên đập vào chân của mình, tự tìm niềm đau.
Trên thực tế, Tần Thiên chỉ dự định thu nạp đám người, chứ không phải làm tan rả lòng quân. Muốn Thiên bang lớn mạnh hơn, nhất định phải có nhiều người gia nhập vào. Người gia nhập vào, nhất định phải là người ở địa phương, bởi vì bọn họ quen thuộc ở đây hơn, có thể quản lý nơi này tốt hơn, Thiên bang phát triển cần những người như vậy.
- Được thôi! Mọi người đã không nguyện ý, tôi đây cũng không bắt buộc. Tiểu Hiền, ra tay đi, giết chết toàn bộ, không chừa một tên!
Tần Thiên thản nhiên nói, vung tay lên, Mộ Dung Hiền lập tức hét lớn một tiếng, không kịp chờ đợi liền hướng phía Vương Lục mà giết.
- Giết chết bọn chúng!
Vương Lục cũng hô to, nhưng bản thân không dám xông lên, mà là đứng tại chỗ đòi đánh đòi giết, bản thân nhanh chóng lui về phía sau, miễn cho hắn bị chém chết.
- Hưu!
- Hưu!
Mộ Dung Hiền cầm mã tấu, cả người giống như nổi điên chạy ào vào bên trong đám người Vương Lục, chém giết, cực kỳ hung hãn. Bên cạnh hắn thoáng cái rất nhiều thi thể ngã xuống, đầy đất đều là máu huyết thịt nát, cực kỳ kinh người.
Mộ Dung Hiền không ngừng chém giết, lướt tới phía Vương Lục bên kia. Còn Vương Lục nhanh chóng tránh né, để đám đàn em chống trả.
Thế nhưng đám đàn em của Vương Lục gặp hơn hai trăm tinh nhuệ của Thiên bang từ thành phố Quang Châu tới, căn bản không thể chống trả, trong chốc lát đều bị chém giết, cả đám bị đánh đắc liên tiếp lui về phía sau, rất nhiều người bắt đầu chạy trốn.
Vương Lục biết sẽ gặp phải tình trạng như thế này, vì vậy đã sớm chạy trốn thụt mạng, Mộ Dung Hiền muốn truy bắt hắn, nhưng vẫn đuổi không kịp.
Tần Thiên nhìn thấy Vương Lục đã chạy mất, nhanh chóng truy đuổi hắn, vung tay lên, một dây tơ nhện trong suốt bắn ra, chuẩn xác vô cùng quấn vào trên người của Vương Lục, cả người hắn lập tức bị Tần Thiên kéo bay về bên này.
- A! Buông, buông!
Vương Lục hoảng sợ kêu lớn lên, ra sức giùng giằng, cực kỳ sợ hãi, không biết là cái gì quấn lấy hắn, đem hắn kéo đi, giống như quỷ bắt người.
- Ầm!
Tần Thiên kéo mạnh, cả người Vương Lục bay tới trước mặt của Mộ Dung Hiền, Tần Thiên cũng thu hồi lại tơ nhện.
Ràng buộc trên người Vương Lục cũng đã buông lỏng, vội vàng đứng lên, chuẩn bị một lần nữa chạy trốn.
Không nghĩ tới vừa đứng lên thì nhìn thấy cây mã tấu dính đầy máu của Mộ Dung Hiền đang cầm, máu vẫn còn nhỏ giọt xuống. Hắn nhất thời sợ đến hồn cũng bị mất, xoay người bỏ chạy.
- Còn muốn chạy, đi chết đi!
Mộ Dung Hiền cầm cây mã tấu chém vào đùi của Vương Lục.
- Hưu!
- A!
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương vang lên, trong nháy mắt, chân của Vương Lục bị Mộ Dung Hiền một đao bổ xuống, cả người hắn ngã quỵ trên mặt đất, lớn tiếng kêu thảm.
- Để tao giúp mày kết thúc nỗi thống khổ!
Mộ Dung Hiền trợn mắt nhìn Vương Lục, huy động mã tấu trong tay, hung hăng chém xuống Vương Lục đang nằm dưới đất.
- Hưu!
- A!
- Hưu!
- A!
- A!
- A... !
Máu tươi vẩy ra, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Mộ Dung Hiền vung cây mã tấu, không ngừng chém vào thân thể của Vương Lục, trực tiếp chém nát hắn, biến thành một đóng thịt nát trộn với máu, hoàn toàn không nhận ra đây là một con người, trông cực kì kinh khủng.
Tần Thiên ở phía xa nhìn, đưa tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, đứng dựa vào đèn đường từ từ hút, nhìn trận chiến đấu này.
- Khụ... Khụ!
Đã lâu không hút thuốc lá, Tần Thiên bị sặc một cái.
Chiến đấu vẫn như cũ kéo dài, thật giống như một cuộc chiến tranh. Trước đây Tần Thiên luôn là người rơi vào tình cảnh chiến đấu kỳ lạ, ác liệt, vì vậy nghĩ không có gì. Hiện tại hắn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như thế, trong lòng hắn cũng có chút buồn nôn.
Trận đại tàn sát này giằng co gần nửa tiếng, người của Vương Lục phần lớn đều bị giết, còn một số người thì trọng thương, mốt số trốn chạy, thế nhưng bỏ trốn không được mấy người.
Lúc này, còi cảnh sát ở phía xa vang lên, Mộ Dung Hiền lập tức phân phó tất cả đàn em rút lui, ở đây giao cho cảnh sát xử lý.
Mộ Dung Hiền lái xe chở Tần Thiên rời khỏi khu phía tây này, quay trở về quán rượu. Đêm nay chiến đấu kết thúc mỹ mãn, chuyện của ngày hôm nay cũng kết thúc ở đây.
Tần Thiên vào trong quán rượu, Liễu Như Thích vẫn còn chưa ngủ, ngây ngô ở bên trong phòng khách xem ti vi, thấy Tần Thiên bình an vô sự trở về, thở phào một hơi, chạy tới bên cạnh Tần Thiên.
- Đi thôi, cả ngày mệt nhọc rồi, ngủ đi!
Tần Thiên nhìn Liễu Như Thích, bế cô ấy lên, đi vào trong phòng ngủ.
- Em muốn... !
Liễu Như Thích ngượng ngùng nói.
- Hắc hắc, nữ nhân háo sắc!
Tần Thiên hôn lấy đôi môi của Liễu Như Thích, bắt đầu đặt cô ấy ở dưới thân, mây mưa một trận... ...