- Tôi không sao, không cần kinh ngạc, Vương Lục lại dám dẫn người đến động thủ với Thiên bang chúng ta, đơn giản là không biết sống chết, lập tức cho tập trung mọi người lại cho ta chuẩn bị đánh trả!
Mộ Dung Hiền phân phó cho thành viên bên dưới nói.
- Vâng!
Tên tiểu đệ gật đầu, lập tức lui xuống chuẩn bị, hai người Tần Thiên cũng hướng phía đi ra bên ngoài, lái xe chạy đến nơi xảy ra vụ việc.
Nơi xảy ra vụ việc nằm ở khu phía tây của thành phố Giang Khẩu, ở khu thành tây này nổi tiếng là hoạt động của quán bar. Toàn bộ quán bar của thành phố Giang Khẩu đều tập trung ở một địa phương đó là ở đây, bất luận đẳng cấp cao thấp, hình thức làm sao, ở đây cần cái gì có đều có, tất cả có chừng hơn năm trăm quán bar lớn nhỏ hoạt động tại chỗ này.
Ở đây tất cả rượu đều là Thiên bang cung ứng, đồng thời Thiên bang ở chỗ này cũng có hơn mười quán bar cao cấp, mỗi ngày lợi nhuận ít nhất cũng hơn mấy trăm triệu, chiếm một phần ba tổng thu nhập của Thiên Bang ở thành phố Giang khẩu.
Lúc này, phía tây khu quán bar bên này, hoàn toàn đã không còn cảnh tượng phồn vinh như ngày xưa mà là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là người, rất nhiều tên cầm mã tấu, ông tuýp trong tay tập kích công đánh thành viên của Thiên bang, không ít tiểu đệ bị giết chết ở đầu đường, cảnh sát cũng không có đứng ra giải quyết.
Những thứ này đều do Vương Lục dẫn người làm, cảnh sát bên kia đã sớm có quan hệ với hắn, chờ mọi chuyện xong xuôi mới ra mặt.
- Đại ca, cái tên Mộ Dung Hiền kia đoán chừng không sống được, đêm nay giải quyết khu phía tây này, sau đó thành phố Giang Khẩu chính là thiên hạ của chúng ta!
Đầu đường, một tên răng hô cầm mã tấu trong tay, đang nói chuyện với một tên đại ca đeo dây chuyền vàng đầu bóng lưỡng. Tên đại ca đầu trọc này chính là Vương Lục, cả người đều là hình xăm, giống như một tên vượt ngục, hình xăm bít kín cổ, nhìn qua rất là dọa người.
- Ha ha ha... Mộ Dung Hiền, Thiên bang. Hừ! Chó má, ở thành phố Quang Châu các ngươi là lão đại, thế nhưng ở chỗ này, Vương Lục ta mới là lão đại!
Vương Lục cực kỳ đắc ý cười to nói.
- Dạ dạ dạ... Lão đại mới là đệ nhất lão đại ở thành phố Giang Khẩu này. Chờ chúng ta tiêu diệt bọn người Thiên bang ở đây, sau đó phát triển lớn mạnh, toàn bộ thành phố Giang Khẩu, thậm chí toàn bộ tỉnh, đều là thiên hạ của chúng ta!
Tên đàn ông răng hô kia thúc ngựa nói vọng tưởng với Vương Lục.
- Ha ha ha... Mày vỗ mông ngựa thật tốt, tao nghe rất thoải mái, chờ chuyện này giải quyết xong, nhất định sẽ thưởng lớn!
Vương Lục rất là hài lòng, nhìn tên răng hô cười nói.
- Tạ ơn lão đại nhiều, tạ ơn lão đại nhiều!
Tên răng hô hưng phấn nói, nước bọt đều văng tung tóe ra ngoài.
- Đi, chém chết đám chó má này!
Vương Lục vung tay lên, cầm theo mã tấu, dẫn theo một đám người, nhanh chóng vọt đến phía trước.
Lúc này, Tần Thiên bên này.
Mộ Dung Hiền lái xe, đi theo phía sau hơn mấy trăm người, nhanh chóng đi đến khu quán bar phía tây bên này. Nửa đường hắn đã nhận được tin tức, khu phái tây hầu như thất thủ, tổn thất trên trăm huynh đệ. Mộ Dung Hiền tức giận lái xe với tốc độ như máy bay, ra sức đạp chân ga, rồ chạy tới khu phía tây này.
Không bao lâu, một đám người Thiên bang đã tới nơi, thật xa đã có thể thấy được cảnh tượng tranh đấu phía trước. Anh em của Thiên bang bị người của Vương Lục đánh cho sợ hãi chạy trốn, Mộ Dung Hiền nhanh chóng lái xe hướng vào trong quán bar bên này.
- Chuẩn bị cho tốt, chém chết đám khốn kiếp kia!
Mộ Dung Hiền cầm bộ đàm trên xe nói, lập tức đám tiểu đệ của Thiên bang tiến vào. Hàng loạt chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở ven đường, cửa xe mở ra, hơn hai trăm người từ trên xe đi xuống, tất cả đều cầm mã tấu trên tay, nhanh chóng hướng đến đám người của Vương Lục phía trước chém giết.
Mộ Dung Hiền xông lên đầu tiên, tốc độ nhanh vô cùng, chỉnh hắn cũng không ngờ tốc độ của bản thân thế nào nhanh như vậy.
Đây đều là công lao của Tần Thiên, giúp cho hắn cải tạo thân thể, khiến cho tốc độ của hắn trở nên nhanh như bay.
- Giết!
Mộ Dung Hiền quát to, phía sau hơn hai trăm thành viên của Thiên bang cùng nhau xông lên, hét lớn, thanh thế ngập trời, vang vọng cả bầu trời đêm.
Người của Vương Lục đều rất phân tán, ở con đường bên này chỉ có mười mấy người, thấy Mộ Dung Hiền mang theo nhiều người như vậy, cảm thấy sợ hãi, vội vàng xoay người bỏ chạy.
- Chết đi!
Mộ Dung Hiền rất nhanh đã vọt tới bên trong đám đàn em của Vương Lục, cây mã tấu trong tay hung hăng chém lấy mấy tên trước mặt.
- Hưu!
- A!
Trong nháy mắt, đầu của một tên trong đó đã bị chém thành hai nửa, lập tức chết đi.
Mộ Dung Hiền tiếp tục ra tay, nhanh chóng chém giết bọn người Vương Lục.
- Khì khì!
- Hưu!
- A!
- A!
- A... !
Âm thanh mã tấu chém vào trên thân người liên tục vang lên, máu tươi văng tứ phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cực kỳ kinh khủng.
Bọn người Thiên bang rất nhanh vọt tới, trực tiếp chém giết đám đàn em của Vương Lục, toàn bộ ngã trên mặt đất, trọng thương tử vong đều có, không còn một tên nào lành lặng.
- Đi, qua bên kia. Đến chém chết tên khốn nạn Vương Lục!
Mộ Dung Hiền quay sang đám tiểu đệ phía sau lưng hô, dẫn theo đám người này nhanh chóng rời đi, Tần Thiên theo sát ở phía sau, nhìn thi thể trên đất, nhớ tới lúc mới bắt đầu sáng lập bang phái, cũng là cái dạng này, giết người vô số.
Thoáng cái, thời gian đã qua gần nửa năm, Thiên bang lúc ban đầu chỉ là một tiểu bang phái với mười mấy người, bây giờ trở thành bang phái lớn nhất tỉnh. Tần Thiên ngẫm lại, không khỏi có chút cảm khái, nhanh chóng đi theo.
Tại một con đường khác, Vương Lục bên này.
Lúc này, thành viên Thiên bang bên này toàn bộ đều bị chém nằm trên mặt đất, toàn bộ trọng thương tử vong đều có. Thế nhưng Vương Lục không hề buông tha, ai còn sống, đều bị chém thêm một nhát, tuyệt không chừa đường sống cho ai, cực kỳ tàn nhẫn.
- Lão đại không xong, người của Thiên bang đánh tới đây rồi!
Lúc này, một tên đàn em hốt hoảng, khẩn trương chạy tới, thông báo cho Vương Lục.
- Hoảng cái gì, đồ vô dụng, Mộ Dung Hiền đã chết, Thiên bang không còn ai quản lý, giết qua đây thì như thế nào! Lão tử sợ hắn chắc, chuẩn bị, tiêu diệt đám tôn tử kia!
Vương Lục quát to, lập tức tất cả đám đàn em của hắn chuẩn bị chiến đấu.
- Vương Lục, bò tới đây cho lão tử!
Tiếng nói của Mộ Dung Hiền dõng dạc vang lên, câu nói vừa mới nói ra, đám người Vương Lục nghe được lỗ tai đều sắp rớt xuống, sắc mặt biến đổi, bọn hắn cho là bản thân đang nghe lầm. Mộ Dung Hiền bị bọn chúng chém cho trọng thương sắp chết, thế nào còn nghe được giọng nói của hắn.
Vương Lục lập tức xoay người nhìn sang, thấy Mộ Dung Hiền dẫn theo hơn hai trăm người từ đằng xa đi tới, đằng đằng sát khí, khí thế cực kỳ thịnh, sắc mặt của Vương Lục trong nháy mắt trắng bệch.
Mộ Dung Hiền dẫn theo người, ngừng lại cách Vương Lục mười mét, cầm mã tấu, chỉ vào mặt Vương Lục quát lớn:
- Hừ! Vương Lục, chắc mày không ngờ là tao vẫn có thể sống được!
- Mày... Mày làm sao vẫn chưa chết!
Vương Lục trố mắt nhìn Mộ Dung Hiền, nhất thời có chút khẩn trương, miệng nói đều lắp bắp, cảm giác như chuột gặp phải mèo. Bởi vì Mộ Dung Hiền rất lợi hại, gây áp lực rất lớn cho hắn, vừa nhìn thấy Mộ Dung Hiền trong lòng hắn liền run rẩy. Vốn cho rằng đã giết chết được Mộ Dung Hiền, không nghĩ tới Mộ Dung Hiền lại còn có thể sống được, quá vô lý, không thể nào xảy ra.