Hai người trở lại quán rượu, đã hơn mười giờ tối, tắm rửa xong, Tần Thiên cùng Liễu Như Thích ở trên giường mây mưa một trận, chuẩn bị ngủ, kết quả tiếng đập cửa vang lên.
- Có ai không! Thiên ca có chuyện xảy ra rồi!
Tần Thiên đi đến mở cửa ra, thấy hai người tiểu đệ của Thiên bang đứng ở cửa, bộ dạng rất gấp gáp.
- Không hay rồi Thiên ca, Hiền ca bị người ta chém trọng thương, sắp chết, Phong ca kêu chúng em tới tìm anh, nói anh có thể cứu Hiền ca!
Hai người tiểu đệ Thiên bang vội vàng nói.
- Cái gì! Ở nơi nào, mau dẫn tôi đến xem!
Tần Thiên không nghĩ tới Mộ Dung Hiền lại bị người khác chém.
- Thiên ca đi theo em!
Một tiểu đệ nói, Tần Thiên và Liễu Như Thích đi theo tên tiểu đệ này.
Rời khỏi quán rượu, lên xe, tên tiểu đệ Thiên bang mau chóng lái xe đến chỗ của Mộ Dung Hiền.
Không bao lâu, bọn họ đã đi tới một chỗ tư nhân, nơi này là phòng khám bệnh do Thiên bang mở, chuyên chữa trị cho thành viên bị thương của Thiên bang. Bởi vì đánh nhau ẩu đả bọn họ cũng không dám đi đến bệnh viện, sợ bị cảnh sát tìm tới, vậy thì phiền toái.
- Đang ở bên trong!
Tên tiểu đệ dừng xe xong, dẫn theo Tần Thiên nhanh chóng đi vào phòng khám bệnh, mấy người thủ vệ đứng canh gác thấy bọn người Tần Thiên đến lập tức mở rộng cửa.
Tần Thiên đi vào bên trong liền ngửi thấy được mùi máu tươi và mùi thuốc nồng nặc, tên tiểu đệ dẫn theo Tần Thiên đi vào phòng giải phẫu bên trong phòng khám.
Đi vào, Tần Thiên thấy người nằm ở bên trong chính là Mộ Dung Hiền, cả người dính đầy máu, nằm ở trên giường phẫu thuật. Mấy người bác sĩ đang ở đó vội vàng cứu trị, nhưng vẫn không hiệu quả gì.
- Đi đi, để tôi đến xem!
Tần Thiên nhìn mấy thầy thuốc nói, nhanh chóng đi tới, kiểm tra tình huống thân thể của Mộ Dung Hiền.
Tiến đến kiểm tra, Tần Thiên nhất thời thở dài một hơi, bụng của Mộ Dung Hiền bị thọc một đao, bắp chân và trên lưng cũng bị đao chém, mất máu quá nhiều, tình hình rất nghiêm trọng, hơi thở vô cùng yếu, nhưng vẫn còn sống. Như vậy cũng còn may mắn, chỉ cần trái tim không bị tổn hại nghiêm trọng, Tần Thiên có thể chữa trị được.
- Nhanh, mọi người mau truyền máu cho cậu ấy, tôi sẽ cứu cậu ấy!
Tần Thiên nhìn mấy người bác sĩ nói, bọn họ đều sửng sốt, không biết Tần Thiên có thân phận gì, thế nào tiến đến muốn chữa chị cho bệnh nhân của bọn họ.
- Nhanh lên, mau làm theo, còn ngây người làm gì, đây là Thiên ca!
Một tiểu đệ Thiên bang hướng nhìn những người bác sĩ quát lớn.
Đám bác sĩ kia nhất thời phục hồi lại tinh thần. Cả đám vừa rồi không nhìn kỹ nên không nhìn ra, bây giờ nhìn lại mới nhận ra chính là Tần Thiên. Nhưng bọn họ nghĩ rằng Tần Thiên chỉ biết giết người, khi nào mà biết cứu người, bọn họ là bác sĩ chuyên khoa nhưng đều không có biện pháp, hắn làm thế nào có biện pháp cứu chữa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cả đám lập tức hành động, miễn cho làm chậm trễ việc cứu trị, chọc giận Tần Thiên thì phiền toái.
- Được rồi, mọi người đều ra ngoài đi, đóng cửa lại, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được vào đây, hiểu rõ chưa!
Tần Thiên thấy đám bác sĩ đã truyền máu Mộ Dung Hiền hoàn tất, lập tức phân phó nói.
Bọn họ gật đầu tuân lệnh, lập tức toàn bộ đi ra ngoài, khóa cửa lại.
Tần Thiên thấy bọn họ đã khóa cửa lại, liền vận động năng lượng, che ở vết thương của Mộ Dung Hiền. Sau đó nhanh chóng lấy ra hai tử la quả, luyện hóa trở thành nước, đưa vào trong miệng của Mộ Dung Hiền, tiến nhập vào trong thân thể của hắn.
Ngay sau đó Tần Thiên tiếp tục thôi động năng lượng của bản thân, từ từ tiến nhập vào trong thân thể của Mộ Dung Hiền, đem năng lượng bên trong tử la quả đi qua tĩnh mạch đưa đến nội tạng bị thương bên trong của hắn. Bắt đầu lợi dụng thiên địa linh khí phong phú của tử la quả chữa trị nội tạng bị tổn thương.
Thiên địa linh khí đối với vết thương khôi phục cực kỳ hữu hiệu, còn có thể xúc tiến cho vết thương mau chóng lành lại. Đây cũng là nguyên nhân chỉ cần người còn chưa chết thì Tần Thiên có thể cứu sống, bởi vì Tần Thiên chữa trị giống như một lần nữa chế tạo cơ quan, hoàn toàn mới, đối phương muốn chết cũng không được.
Qua nửa giờ, vết thương trên bụng của Mộ Dung Hiền hoàn toàn khép lại, thương tích đều biến mất, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết, giống như không có việc gì xảy ra, sinh mệnh lực của Mộ Dung Hiền tăng trưởng rõ ràng.
Ngay sau đó, Tần Thiên khai thủy trị liệu tất cả vết thương trên người Mộ Dung Hiền, những cái khác đều là bị thương ngoài da, tuy rằng rất nghiêm trọng, thế nhưng trị liệu cũng không phiền phức. Trải qua hơn một giờ, Tần Thiên chữa trị xong toàn bộ thương thế của Mộ Dung Hiền, ngoại trừ bộ quần áo dính đầy máu trên người, hoàn toàn nhìn không ra cả người Mộ Dung Hiền đều bị thương.
Đồng thời Tần Thiên hoàn thuận lợi giúp Mộ Dung Hiền cải tạo thân thể, khiến cả người hắn càng thêm cường đại, tốc độ phản ứng nhanh hơn, như vậy sau này sẽ không dễ dàng bị thương. Chỉ cần sau đó hắn có biểu hiện tốt, như vậy Tần Thiên sẽ gặp bọn người Phong Tử để bọn họ truyền thụ công pháp tu luyện cho hắn.
- Tỉnh lại đi!
Tần Thiên vỗ vào mặt của Mộ Dung Hiền.
Mộ Dung Hiền đã không có việc gì, Tần Thiên chuẩn bị đánh thức hắn, hỏi xem là ai đã hạ thủ, dẫn hắn đi báo thù, lại dám động người dưới tay Tần Thiên, ắc hẳn không muốn sống nữa.
- Ừ!
- Ư... !
Mộ Dung Hiền phát ra tiếng kêu nhỏ, lập tức tỉnh lại, mở mắt ra thấy được Tần Thiên ở trước mặt, nhanh chóng từ trên giường giải phẫu ngồi dậy.
- Thiên ca, tại sao anh lại ở chỗ này, đây là nơi nào?
Mộ Dung Hiền nhìn Tần Thiên nghi ngờ hỏi, quan sát bốn phía, phát hiện ở đây lại là phòng khám bệnh của Thiên bang. Mộ Dung Hiền nhất thời nhớ lại, hắn đang trên đường đến gặp một người để đàm phán, kết quả bị đối phương phục kích, sau đó đã hôn mê.
- Cậu bị thương, bây giờ đã không sao. Nói cho tôi biết, là ai chém cậu, chúng ta đi trả thù!
Tần Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Không sao?
Mộ Dung Hiền vội vàng kiểm tra thân thể của chính mình, phát hiện thực sự một chút vết thương cũng không có, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra:
- Tôi nhớ kỹ bản thân bị người khác đâm một đao chí mạng, trên người cũng bị chém vài đao, đều nhanh sắp chết đi. Thế nào hiện tại một chút vết thương cũng không có, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ mình đã chết sao, mình đang ở tại địa ngục sao?
- Không thể nào, nếu mình đã chết làm sao có thể thấy được Thiên ca, Thiên ca không có khả năng cũng trùng hợp như vậy đã chết đi, có thể chỉ là nằm mơ.
Mộ Dung Hiền, lập tức nhéo mạnh vào bắp đùi của mình, xem có phải là nằm mơ hay không.
- Không cần nhéo, đây không phải nằm mơ, cậu không có việc gì, tôi đã chữa trị xong thương thế của cậu. Về phần này, cậu không cần phải để ý đến tại sao lại như vậy. Nói cho ta biết, ai làm cậu bị thương?
Tần Thiên nhìn thấy vẻ mặt mặt kinh của Mộ Dung Hiền, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Mộ Dung Hiền phát hiện chân hắn không có việc gì, nhất thời yên lòng, lập tức trên mặt hiện lên một vẻ cực kỳ tức giận.
- Là do Vương Lục làm, tên khốn kiếp kia gạt tôi là muốn quy hàng Thiên bang chúng ta, gọi tôi tới bàn điều kiện, kết quả không ngờ tới hắn lại tìm người ám sát tôi!
Mộ Dung Hiền cực kỳ tức giận nói.
- Được, chúng ta đi giết chết hắn!
Tần Thiên nói, lập tức xoay người đi ra bên ngoài, Mộ Dung Hiền lập tức đuổi theo.
Vừa ra khỏi cửa, một tiểu đệ Thiên bang liền tiến lên đón, nhìn Tần Thiên nóng nảy nói:
- Không xong, Thiên ca, Vương Lục dẫn người đến muốn giết người của chúng ta!
Tên tiểu đệ này vừa nói xong, đột nhiên phát hiện phía sau Tần Thiên chính là Mộ Dung Hiền hoàn toàn bình phục, không chút thương tích, nhất thời sợ choáng váng...