- Anh mang tiểu thư đi nơi nào cũng không nói một tiếng, muốn giết chúng tôi sao?
Tiểu Ngả oán trách Tần Thiên nói, Tần Thiên mang theo Trương Tử Nghiên trong nháy mắt đã biến mất. Tuy rằng Trương Tử Nghiên không có việc gì, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất không thoải mái, Tần Thiên hại bọn họ lo lắng muốn chết.
- Tiểu Ngả, sao em lại nói như vậy, nếu không có Tần Thiên, chị sớm đã chết rồi, mau xin lỗi!
Trương Tử Nghiên nhất thời khó chịu, mặc dù biết Tiểu Ngả lo lắng cho mình, nhưng cũng không thể nói như vậy với Tần Thiên.
- Không có gì đâu!
Tần Thiên phất tay một cái, không muốn tính toán với Tiểu Ngả, đối với lời nói của Tiểu Ngả hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai, căn bản xem như cô ấy không tồn tại.
Nói xong Tần Thiên vung tay lên, lập tức mấy kẻ tập kích bị hắn bắt toàn bộ xuất hiện ở trong phòng, dọa hai người Trương Tử Nghiên giật mình, hai người mang vẻ mặt giật mình nhìn Tần Thiên, không biết đây là tình huống gì, đại biến ra người sống.
Những người này toàn bộ đều bị Tần Thiên phế bỏ gân cốt, đánh cho hôn mê bất tỉnh, Tần Thiên ra tay đưa mỗi một người bọn họ đều cứu tỉnh lại. Nhất thời cả đám phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, bởi vì mỗi một người bọn họ đều bị phế gân mạch, đau muốn chết, tỉnh lại tự nhiên vô cùng thống khổ.
- Nói, ai phái bọn mày tới giết cô ấy!
Tần Thiên nắm lấy áo một tên sách lên, chỉ vào Trương Tử Nghiên hỏi hắn.
Người kia nhìn qua Trương Tử Nghiên, lại nhìn Tần Thiên, sau đó nói:
- Không biết!
- Chết đi!
- A!
Người kia vừa nói xong câu nói đầu tiên, trong nháy mắt bị Tần Thiên một cước đạp gãy các đốt ngón tay, đầu khớp xương đều nát, khiến hắn đau đến tận xương cốt. Hai người Trương Tử Nghiên và Tiểu Ngả nhìn thấy đều một trận kinh hãi, sắc mặt có hơi trắng bệch, thủ đoạn của Tần Thiên thật tàn nhẫn.
- Nói mau! Rốt cuộc là ai phái bọn mày tới, không nói tao liền đem tứ chi của mày toàn bộ đạp gãy, từ từ giết chết mày!
Tần Thiên lạnh lùng nói, sát khí trên người đều hướng về người kia.
Hắn nhất thời hô hấp trở nên khó khăn, cảm giác giống như bị tử thần để mắt tới, cực kỳ đáng sợ.
- Không... Không biết!
Dưới tình huống như vậy, người kia vẫn cắn răng không muốn nói.
- Tạp sát!
- A!
Tần Thiên quả quyết lần thứ hai đạp gãy cái tay còn lại của hắn, người kia lần thứ hai phát sinh một tiếng hét thảm.
- Nói!
- Không biết!
- Chết đi!
- A!
- Nói!
- Tôi không biết!
- Chết đi!
- A... !
Người kia có đánh chết cũng không muốn nói, tứ chi trực tiếp bị Tần Thiên giẫm nát bấy, đau đớn gần như đã hôn mê, nhưng vẫn như cũ bị đánh tỉnh, khiến hắn vô cùng thống khổ, cực kỳ dằn vặt, Trương Tử Nghiên và Tiểu Ngả bên cạnh cũng không dám nhìn, Tần Thiên quá tàn nhẫn.
Đám người nằm trên đất nhìn thấy hành động của Tần Thiên độc ác như vậy tâm lý phát lạnh một trận, bởi vì khi Tần Thiên ra tay tàn phế người kia xong sẽ đến phiên bọn họ, mỗi một người đều sợ muốn chết đi.
Tần Thiên nhìn những người này, trực tiếp rút ra một con dao nhỏ, nhìn những người này chậm rãi nói:
- Tao không đạp gãy tay chân của bọn mày, như vậy nghiêm phạt không có ý nghĩa, tao quyết định sửa lại phương thức, bọn mày nếu ai không nói tao sẽ cắt đi một miếng thịt, sau đó sẽ trát muối ăn và tương ớt vào trên vết thương. Hiện tại, cho bọn mày cơ hội, nói ra ai là chủ mưu đứng sau tất cả, nếu không, tao để bọn mày nếm thử mùi vị của muối trộn tương ớt!
Lời nói này của Tần Thiên vừa ra, đám người này sợ đến thiếu chút nữa đã hôn mê, quá tàn nhẫn, có người tàn nhẫn như vậy sao, lại muốn trát muối ớt, thật là đáng sợ, không phải con người.
- Cho bọn mày mười giây đồng hồ để suy nghĩ!
Tần Thiên nói, vừa nhìn bọn họ vừa đếm.
- Mười!
- Chín!
- Tám!
- Bảy!
- Sáu!
- Năm!
- Tôi nói, tôi nói, là do Ngọc tiểu thư sai chúng tôi đi làm!
- Đúng vậy, Ngọc tiểu thư, là Ngọc tiểu thư!
- Chúng tôi đều nói cho cậu biết, cậu không nên tra tấn chúng tôi nữa!
Đám người này nhìn Tần Thiên vội vàng nói, hiển nhiên là bị thủ đoạn của Tần Thiên hù dọa.
Trương Tử Nghiên và Tiểu Ngả đồng thời xoay đầu lại, nhìn những người này, rất là không giải thích được. Bởi vì bọn họ không biết người muốn giết cô ấy Ngọc tiểu thư là ai, tại sao muốn giết cô ấy.
- Ngọc tiểu thư? Là ai?
Tần Thiên hỏi.
- Là thiếu nữ tài giỏi của Trương gia, tương lai là người thừa kế!
Một người nói.
Tần Thiên nghe còn rất không rõ, lập tức để cho bọn họ nói rõ ràng một lần, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Vì vậy bọn người kia liền bắt đầu nói.
Trương gia là một gia tộc ẩn danh, tuy rằng thực lực không bằng thất đại gia tộc, nhưng cũng được coi là một gia tộc lớn mạnh. Gia tộc này có một đặc điểm, đó chính là nam ti nữ tôn, người nữ được xem trọng, nhiều lần đảm nhiệm gia chủ đều là con gái.
Mà Ngọc tiểu thư kia, tên đầy đủ Trương Ngọc, chính là người con gái tài giỏi kiệt xuất của Trương gia ở thế hệ này, theo lý cô ấy chắc hẳn là người thừa kế của gia tộc Trương gia.
Nhưng có đúng Trương Ngọc là trưởng nữ của gia tộc Trương gia hay không, trưởng nữ cũng có thể là Trương Tử Nghiên.
Mà Trương Tử Nghiên, bởi vì một chuyện từ nhỏ đã bị người khác cho rời khỏi gia tộc, căn bản cũng không biết gì về gia tộc, nhưng người của gia tộc biết cô ấy. Bọn họ phát hiện Trương Tử Nghiên trời ban cho cô ấy còn tài giỏi hơn Trương Ngọc, nên chuẩn bị nhận Trương Tử Nghiên trở về gia tộc, nhưng có người đi ra ngăn cản Trương Tử Nghiên, không cho cô ấy trở về.
Mà Trương Ngọc sợ Trương Tử Nghiên trở lại cướp lấy vị trí gia chủ của cô ấy, vì vậy liền phái người âm thầm giết chết Trương Tử Nghiên .
Sự tình chính là như vậy, đơn giản là thuộc về tranh đấu trong gia tộc, nhưng Trương Tử Nghiên một chút cũng không biết chuyện gì diễn ra, nghe xong lời kể của những người này, Trương Tử Nghiên mới hiểu được. Thì ra mọi chuyện là như vậy, cô ấy nhất thời cảm giác có chút kỳ diệu, bản thân lại có một câu chuyện nghe giống như một vở kịch, khiến cô ấy không thể chấp nhận được.
Tần Thiên thấy bọn họ nói xong, không bắt lại hay giết chết mà để cho bọn họ mang người bị đạp gãy tứ chi cùng bọn họ rời đi.
- Thế nào, bây giờ cô định xử lý như ra sao?
Tần Thiên nhìn Trương Tử Nghiên hỏi.
Trương Tử Nghiên lắc đầu, cô ấy cũng không biết xử lý như thế nào, một chút chủ ý cũng không có. Cô ấy cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường, một chút cũng không thể tin nổi, giống như tiểu thuyết huyền ảo.
- Theo tôi thấy, cô nên trở về kế thừa gia tộc cho thỏa đáng. Nếu cô không trở về kế thừa đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho cô, bởi vì chỉ cần một ngày cô vẫn còn sống, Trương Ngọc sẽ không có cơ hội trở thành gia chủ, gia tộc cũng sẽ không bỏ qua một người tài như cô!
Tần Thiên phân tích nói cho Trương Tử Nghiên nghe.
- Lẽ nào không có biện pháp khác sao?!
Trương Tử Nghiên ngơ ngác hỏi Tần Thiên.
- Không có, ai biểu cô được trời cho lợi hại, đây là một điều đương nhiên không thể phủ nhận, lại không thể loại bỏ cô được, đúng không!
Trương Tử Nghiên nghe được cực kỳ khổ não, Tiểu Ngả bên cạnh nhìn Trương Tử Nghiên , mở miệng nói:
- Vậy chúng ta đi về hỏi sư phụ đi, những người đó nói có người ngăn cản chị không cho chị quay trở về, vậy khẳng định là sư phụ sẽ không cho. Chúng ta đi về hỏi sư phụ, rất có khả năng là có biện pháp!
- Ừ! Chúng ta đi về hỏi sư phụ!
Trương Tử Nghiên gật đầu nói.
- Sư phụ? Hai người còn có sư phụ?
Tần Thiên nghi hoặc nhìn hai người Trương Tử Nghiên hỏi.
- Mắc mớ gì tới anh, bớt hỏi nhiều!
Bộ dạng Tiểu Ngả tức giận, quát Tần Thiên. ...