- Tiểu Ngả, em còn đối xử như vậy với Tần Thiên chị sẽ giận thật đấy!
Trương Tử Nghiên cả giận nói, Tiểu Ngả ở bất cứ nơi nào đều nhằm vào Tần Thiên, cũng không biết là vì sao, rõ ràng Tần Thiên đã cứu cô ấy, nhưng là như thế nào cô ấy luôn đối với người ta như vậy.
- Hừ! Em đi ra ngoài là được rồi!
Tiểu Ngả không thoải mái quát lạnh một câu, xoay người bỏ đi. Cô ấy cảm thấy Tần Thiên đáng ghét chủ yếu là do lần đầu tiên gặp mặt Tần Thiên đã ra vẻ, đối với một đại minh tinh như Trương Tử Nghiên lại không có cảm giác gì, điều này hoàn toàn không thể. Vì vậy Tiểu Ngả tự nhiên khởi lên cảm giác rất không thích Tần Thiên, hơn nữa sau này lại chen vào chỗ nam tài tử hợp tác chụp ảnh bìa cùng với Trương Tử Nghiên, đó chính là nam tài tử cô ấy rất thích, cho nên đối với Tần Thiên càng thêm khó chịu. Cho dù Tần Thiên nhiều lần cứu Trương Tử Nghiên và cứu cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu.
- Tiểu Ngả thực sự càng ngày càng kỳ cục, phải dạy dỗ cô ấy thật tốt một chút mới được. Tần Thiên, mong anh không cảm thấy phiền lòng!
Trương Tử Nghiên nhìn Tiểu Ngả rời đi, quay đầu nhìn sang Tần Thiên nói lời xin lỗi.
Tần Thiên cười cười, tùy ý phất phất tay, cũng không thèm để ý:
- Chỉ là một cô bé, đều có tâm tính như vậy, sau này lớn rồi chắc sẽ khác!
Trương Tử Nghiên cũng gật đầu Tiểu Ngả quả thực còn nhỏ, chưa được hai mươi tuổi, khó tránh khỏi có biểu hiện như vậy.
- Tần Thiên, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi!
Trương Tử Nghiên nhìn đồng hồ, mời Tần Thiên đi ăn cơm.
Vừa nhắc tới, cảm thấy có chút đói bụng, Tần Thiên lập tức đồng ý.
Rất nhanh hai người Tần Thiên đã rời khỏi khách sạn, Tiểu Ngả cũng không biết chạy đi nơi nào, bọn người Liễu Như Thích thì tiến nhập vào trấn Thanh Phong, cho nên chỉ có hai người Tần Thiên và Trương Tử Nghiên đi ăn cùng nhau.
Hai người tìm một quán ăn ghé vào, gọi ít đồ ăn, vừa ăn vừa hàn huyên tâm sự.
Trương Tử Nghiên nói về chuyện tình sư phụ của cô ấy cho Tần Thiên nghe, cô ấy là người không có cha mẹ, Tiểu Ngả cũng như vậy, hai người đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ do sư phụ nuôi lớn. Sư phụ của cô ấy là một lão ni cô ở trong núi sâu, một lão ni cô rất thần bí, từ nhỏ đã để hai người Trương Tử Nghiên rèn đúc thân thể, dạy dỗ hai người tu luyện. Nhưng chỉ dạy học chữ một chút, lại không cho học thực hành, vì vậy trong thân thể Trương Tử Nghiên chỉ có một chút xíu năng lượng.
Còn Tiểu Ngả học tương đối nhiều hơn một chút, bởi vì Tiểu Ngả phải phụ trách bảo vệ Trương Tử Nghiên.
Khi hai người được mười sáu tuổi đã bị sư phụ yêu cầu rời núi, đi đến trong đô thị, sau đó có được thành tựu như hôm nay. Xem ra cũng không hề dễ dàng, ở trong thời đại này không có gia thế chống đỡ có thể có được địa vị như bây giờ, không bị người khác ức hiếp, đúng là hiếm thấy.
Nhưng thật ra Tần Thiên không nghĩ tới Trương Tử Nghiên lại còn có bối cảnh như vậy, hắn vẫn cho rằng phía sau Trương Tử Nghiên có đại gia tộc chống lưng nâng đỡ cô ấy phát triển sự nghiệp. Không ngờ tới mặc dù có đại gia tộc, căn bản không có được sự hỗ trợ, là dựa vào bản thân cô ấy mà thành tài.
Nghe đến mấy điều này, Tần Thiên không khỏi đối với Trương Tử Nghiên có ấn tượng mới.
- Được rồi, Tần Thiên, còn anh rốt cuộc là thân phận gì, võ công của anh lợi hại như vậy, ai dạy anh?
Trương Tử Nghiên quay sang hỏi về Tần Thiên, đối với thân phận của Tần Thiên cô ấy cũng vô cùng hiếu kỳ, Tần Thiên này quá thần bí.
- Tôi sao, cô cứ coi như là tôi không có việc làm đi, ha hả!
Tần Thiên trả lời một cách trống không, không thể nào nói cho Trương Tử Nghiên biết thân phận của hắn, tránh tạo nên áp lực. Một lão đại xã hội đen, một gia chủ đại gia tộc, bất kỳ một thân phận nào cũng đều không đơn giản, nếu để cho Trương Tử Nghiên biết, sợ rằng sau này hai người đối mặt sẽ không thể tự nhiên, như bây giờ vẫn tốt hơn.
- Được rồi, anh không muốn nói thì không cần phải nói. Tôi chuẩn bị ngày mai trở lại thành phố Quang Châu, tham gia quay chụp tạp chí cho công ty trang phục lần trước anh nhờ tôi đi, anh có muốn cùng nhau trở lại không?
Trương Tử Nghiên nhìn Tần Thiên, không có cưỡng cầu Tần Thiên trả lời cho cô ấy biết thân phận của hắn.
- Được thôi, cùng nhau trở về đi!
Tần Thiên đáp, hắn cũng chuẩn bị đi trở về, chuyện ở thành phố Giang Khẩu bên này đều đã làm xong, không còn việc gì nữa.
Hai người rất nhanh đã ăn cơm xong, ai ấy tự quay về nơi ở của mình.
Tần Thiên trở lại quán rượu, hỏi đôi lời Mộ Dung Hiền, biết một chút chuyện bên này, xác định bên này không có chuyện gì liền yên tâm, đồng thời để hai sát thủ của Bách Hoa tông âm thầm bảo vệ Mộ Dung Hiền, miễn cho hắn gặp chuyện không may. ...
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm Tần Thiên đã tỉnh, vừa thức dậy, điện thoại của Trương Tử Nghiên đã gọi tới rồi, nói cho Tần Thiên biết bọn họ đã đến dưới lầu của quán rượu, chờ hắn lên xe ra sân bay.
Tần Thiên nhanh chóng đi tắm rửa, đi xuống dưới lầu.
Trương Tử Nghiên từ xa đã chờ ở nơi nào, Tần Thiên lên xe, liền chạy đi đến sân bay
- Tiểu Ngả đâu, thế nào không gặp cô ấy?
Tần Thiên hỏi Trương Tử Nghiên.
- Em ấy đã đi gặp sư phụ, giúp tôi hỏi chuyện bên này, tôi có thể phải ở thành phố Quang Châu nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời không tiếp nhận bất cứ hợp đồng diễn xuất nào!
Trương Tử Nghiên nói.
- À, cô có chỗ ở chưa, nếu không có thể đến ở nhà của chúng tôi, sẽ an toàn hơn!
Tần Thiên hỏi.
Trương Tử Nghiên nghe được có chút sững sờ, có chút đỏ mặt:
- Có tiện hay không, không quấy rầy đến mọi người chứ!
Trương Tử Nghiên vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tần Thiên, rất là xấu hổ, Tần Thiên cảm thấy bất ngờ.
- Làm sao mà không tiện, cô vào ở, tiểu nha đầu Hàn Thi Vũ nhất định sẽ rất phấn khích, mấy người bọn họ đều là phan hâm mộ trung thành của cô!
- Thật vậy sao, vậy thì cảm ơn anh!
Trương Tử Nghiên vội vàng nói, trên mặt không thể che giấu lộ ra vẻ vui mừng, khiến cho Tần Thiên nhìn được cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại cao hứng như thế. ...
Rất nhanh, hai người Tần Thiên đã về tới thành phố Quang Châu bên này, máy bay hạ cánh, hai người nhanh chóng rời sân bay đi đến nhà của Tần Thiên. Hắn an bài cho cô ấy một gian phòng, nghỉ ngơi hết buổi sáng, buổi chiều Tần Thiên liền cùng cô ấy đi đến công ty của Lương Như Yên, bàn chi tiết về chuyện hợp tác chụp ảnh quảng cáo.
Lương Như Yên thấy Trương Tử Nghiên tới, cô ấy vô cùng kích động, hung hăng hôn Tần Thiên một cái, biểu đạt tâm tình của cô ấy.
- Thế nào, suy nghĩ tới đâu rồi, em có muốn trở thành nữ nhân của anh không?
Tần Thiên ôm lấy eo thon nhỏ của Lương Như Yên hỏi, một bàn tay lặng lẽ sờ vào bộ ngực của cô ấy, khiến cho sắc mặt của cô ấy ửng đỏ.
- Không muốn, mau đưa móng vuốt lang sói của anh ra!
Lương Như Yên nói, muốn buông Tần Thiên ra, nhưng căn bản không có khả năng.
- Hắc hắc, nếu em không đồng ý, anh sẽ không buông ra!
Vẻ mặt Tần Thiên quỷ mị nói với Lương Như Yên, đột nhiên hắn đưa tay đánh vào mông của Lương Như Yên, hung hăng nắm một cái, cô ấy cả kinh nhất thời kêu lớn lên, mà Tần Thiên cũng thừa cơ hôn lên ngực cô ấy, đặt cô ấy lên trên bàn, hung hăng hôn lấy cô ấy. Bàn tay to của Tần Thiên nhanh chóng sờ mó khắp người Lương Như Yên, làm cho cô ấy thở gấp liên tục, cả người đều mềm nhũn ngã xuống bàn làm việc, một chút khí lực cũng không có, Tần Thiên lúc này mới buông ra.
- Thế nào, đồng ý với anh không?!
Tần Thiên hỏi.
- Sắc lang... Anh cứ hỏi đi!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên hữu khí vô lực nói. ...