Đám bò cạp nhìn thấy Tần Thiên đánh giết, nhất thời cả kinh chạy trốn khắp nơi, chúng nó hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên lại mạnh như vậy. Bởi vì Tần Thiên cho tới nay đều ẩn giấu thực lực của bản thân, để cho các bô lão nhìn hắn giống như một người thường, những con bò cạp này cũng không biết, chỉ là bản năng cảm thấy Tần Thiên rất yếu, vì vậy bọn chúng cùng tấn công hắn, trăm triệu lần không nghĩ tới Tần Thiên lại cường đại như vậy, lập tức liều mạng lẫn trốn vào bên trong sa địa.
- Hừ! Muốn chạy, không có cửa đâu! Chết đi!
Tần Thiên hét lớn, trong nháy mắt lại xuất hiện ở phía sau một con bò cạp khác, hung hăng đập xuống con bò cạp này.
- Ầm!
Lại một con bò cạp nữa bị giết chết, nội đan bị Tần Thiên hấp thu, hắn nhanh chóng hướng về phía con bò cạp cuối cùng mà giết. Con bò cạp lớn kia cũng đang vội vã tiến vào bên trong sa địa, cảm giác được Tần Thiên xuất hiện ở sau lưng của nó, nó lập tức huy động độc châm to lớn đâm về phía Tần Thiên.
- Hưu!
Tần Thiên nhanh chóng tránh được, kết quả con bò cạp này tung chiêu quá mạnh, khiến cho đuôi nhọn tự đâm xuyên vào lưng của nó, trực tiếp tự giết chết bản thân, tiết kiệm một phen công phu của Tần Thiên.
- Con bò cạp ngu dốt!
Tần Thiên nhìn con bò cạp này tự giết nó, thân thủ đem nội đan nó đào lên, thu vào, ngay sau đó Tần Thiên đem thi thể của ba con bò cạp này đều tập trung cùng một chỗ, rút hết lớp giáp và gai độc của chúng ra.
Những thứ này đều cực kỳ sắc bén, dài hơn nửa mét, giống như một cây thiết côn, rất là cứng rắn, mặt trên chứa đầy độc tố, hoàn toàn có thể sử dụng làm vũ khí.
Vừa đúng lúc Tần Thiên không có vũ khí, ba cây gai này kịp thời có thể sử dụng.
Thu xong ba cái đuôi lớn của ba con bò cạp, Tần Thiên liền ra tay đem máu huyết của ba con bò cạp này toàn bộ hấp thu, bổ sung năng lượng thiếu sót của bản thân.
Sau đó Tần Thiên tiếp tục xuất phát. ...
Tần Thiên đi một đêm, trời dần dần lạnh lên, trên mặt đất tuyết đọng đã biến mất không còn hình dạng, bầu trời trong, vạn dặm không mây, rất là an tĩnh.
Tần Thiên nhìn viễn phương, không có điểm cuối, toàn bộ đều là một mảnh cát vàng.
- Chết đói mất, ăn trước một ít đã!
Tần Thiên lầu bầu nói, ngồi xuống mặt đất, đem trữ vật bên trong túi lấy ra, mở ra một chai nước và thịt bò khô mà ăn.
- Ầm!
- Ầm!
Vừa lúc đó, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng nổ lớn, có người ở phía xa đang chiến đấu, ánh sáng năng lượng phát ra bốn phía, cát vàng bay lên khắp bầu trời, bầu trời nhất thời một mảnh xáo trộn.
- Đánh đấm cái khỉ gió gì, mẹ kiếp tên nào quấy rối lão tử ăn điểm tâm?!
Tần Thiên khó chịu mắng một câu, uống hết chai nước, nhanh chóng bay đến nơi phát sinh chiến đấu, cách thật xa, Tần Thiên liền thấy trên cát vàng ba người đàn ông đang vây đánh một cô gái mặc quần áo cổ trang màu xanh. Nhìn kỹ, cô gái này chính là Hiên Viên Phiêu, mà mặt khác hai người đàn ông Tần Thiên không hề quen biết vây đánh cô ấy.
Chỉ là hai người đàn ông đó thực lực cực kỳ cường hãn, cũng không biết là môn phái gia tộc nào truyền thụ, một có cảnh giới sáu sao cấp bảy, một có cảnh giới sáu sao cấp năm, toàn bộ đều vượt lên trên Tần Thiên. Mà Hiên Viên Phiêu cũng chỉ là cảnh giới sáu sao cấp năm, chống lại hai tên đàn ông có vẻ có chút cật lực, bị đánh đắc liên tiếp lui về phía sau.
- Hiên Viên cô nương, cô đây là muốn gì nữa, chỉ cần cô ngoan ngoãn đem bảo vật trên người giao ra đây, ta bảo đảm không giết cô, thế nào?
Phía hai tên đàn ông, một tên đàn ông nhìn qua có chút âm nhu tóc dài nhìn Hiên Viên Phiêu nói, giọng nó nghe có vẻ mềm nhũn, giống như bị thiến vậy.
- Không sai, Hiên Viên cô nương, cô căn bản không phải đối thủ của chúng ta, sư huynh cô Hiên Viên Thác cũng không ở nơi này, nếu cô khăng khăng một mực không đưa, sợ là chúng tôi sẽ không nhẹ tay với cô!
Một người mặc áo giáp cổ trang, tên đàn ông khoác chiến bào màu đỏ cũng mở miệng nói, hắn cầm trên tay một cây trường thương, chạm trên mặt cát, chiến bào cổ trang, thoạt nhìn giống như diễn viên đóng phim ở Hoành Điếm.
Hiên Viên Phiêu nhìn hai người đó, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng tức giận, mở miệng nói:
- Kim gia, Mộc gia, ngày hôm nay nếu các ngươi dám giết ta, ta tất nhiên sẽ cho gia tộc của các ngươi không còn sót lại chút gì!
Những lời này của Hiên Viên Phiêu tuyệt đối đều không phải là hù người, Hiên Viên thánh địa có năng lực khiến bất luận đại gia tộc nào trong nháy mắt liền tiêu diệt sạch sành sanh. Tần gia mà nói, không tính ở trong đó, bởi vì thực lực của Tần gia hoàn toàn có thể sánh ngang với Tứ đại thánh địa, chỉ khác nhau ở danh tiếng.
- Hừ! Ta thừa nhận thánh địa Hiên Viên các cô có năng lực, chỉ là cô chết ở chỗ này, không ai biết, thế nào diệt chúng ta, còn không ngoan ngoãn giao ra bảo vật, bằng không, chúng tôi cũng sẽ không khách khí!
Tên đàn ông mặc chiến giáp nhìn Hiên Viên Phiêu lạnh lùng quát lớn.
- Giao ra đây đi, Hiên Viên cô nương, chúng ta thực sự không muốn giết một mỹ nhân xinh đẹp như cô!
Tên đàn ông tóc dài vẻ mặt âm nhu nhìn Hiên Viên Phiêu với bộ dạng không đành lòng, Tần Thiên xem ra, thuần túy là một tên háo sắc.
Hiên Viên Phiêu đương nhiên sẽ không tin lời của hai người này, một khi giao ra, đối phương chắc chắn sẽ cùng nhau giết chết cô ấy. Bởi vì một khi cô ấy đi ra ngoài đem sự việc này nói ra, hai người bọn họ xác định là chết chắc.
Hiện tại Hiên Viên Phiêu không giao ra, trái lại đối với bản thân còn có lợi, bản vật của cô ấy đã đặc thù nhận chủ, chỉ cần cô ấy không giải trừ khế ước nhận chủ, đối phương có lấy được cũng không cách nào sử dụng, chỉ có thể làm đồ trưng bày.
Vì thế Hiên Viên Phiêu có bị đánh chết cũng không muốn giao ra.
- Hừ! Các ngươi đừng mơ tưởng!
Hiên Viên Phiêu lạnh lùng nói, nói xong xoay người bỏ chạy.
- Chạy trốn sao, tôi xem cô chạy đi nơi nào, bị trọng thương, chỉ có một con đường chết!
Tên đàn ông mặc chiến giáp lập tức vọt tới Hiên Viên Phiêu, tên đàn ông âm nhu cũng giống như vậy.
Hiên Viên Phiêu trong lúc chiến đấu vừa rồi đã bị hai người liên thủ đánh cho bản thân bị trọng thương, căn bản là chạy không được bao xa, thoáng cái đã bị đuổi kịp, nhất thời ba người liền chiến đấu với nhau.
- Rầm rầm ầm!
Tiếng nổ to lớn không ngừng vang lên, Hiên Viên Phiêu bị đánh đắc liên tiếp lui về phía sau, cả người bị đánh té vào bên trong sa địa, gần như không đứng nổi, mà hai tên đàn ông còn lại lông tóc không tổn hao gì, chiến lực vẫn cường hãn như cũ.
Tần Thiên trên bầu trời nhìn thấy mọi chuyện, cảm thấy bây giờ chính là lúc nên ra tay. Vì vậy từ trên bầu trời hiển hóa ra, đem hơi thở của mình phóng thích ra ngoài, hướng phía Hiên Viên Phiêu bên kia bay đi, rơi vào bên cạnh Hiên Viên Phiêu.
- Hắc... hắc, cô nương, cô thế nào ngã trên mặt đất, bẩn như thế!
Tần Thiên một bên uống nước, một bên nhìn Hiên Viên Phiêu nói, hoàn toàn không để ý đến hai tên đàn ông đối diện.
Hai tên kia nhìn thấy Tần Thiên xuất hiện nhất thời trở nên hoảng sợ. Tần Thiên đột nhiên xuất hiện, bọn họ không hề dự liệu được, nếu như Tần Thiên đánh lén bọn họ, bọn họ đã sớm chết rồi, may là không có, hai người một trận sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy còn may.
Lập tức quan sát Tần Thiên, trong đầu rất nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Người kia là ai? Cả người rách rưới, còn đang uống nước, làm sao nhìn hắn giống như một tên bị bệnh tâm thần!