Hiên Viên Phiêu đang cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên thấy Tần Thiên xuất hiện ở trước mặt cô, nhất thời vui mừng. Tuy rằng trong lòng cô không thích tên háo sắc Tần Thiên này, bởi vì Tần Thiên đối với cô ấy đùa giỡn quá lưu manh, thế nhưng bây giờ là thời khắc sống còn, Hiên Viên Phiêu đâu quản được nhiều như vậy, trước tiên bảo vệ mạng sống là trên hết.
- Sắc lang, mau cứu tôi, giúp tôi giết hai tên này, chuyện trước kia tôi sẽ không so đo với anh!
Hiên Viên Phiêu nhìn Tần Thiên nói, giọng nói rất là cao ngạo, mang bộ dáng như một tiểu công chúa, Tần Thiên nghe xong cực kỳ khó chịu.
- Cái gì mà chuyện trước kia, trước đây có chuyện gì?!
Tần Thiên vẻ mặt không hiểu hỏi Hiên Viên Phiêu.
- Anh trước đây hay đối với ta đùa giỡn lưu manh!
Hiên Viên Phiêu có chút tức giận nói, Tần Thiên lại giả vờ không biết hỏi, quá ghê tởm. Bất quá ngẫm lại, cái này cũng là bình thường, nào có người nào thích nhớ kỹ chuyện xấu bản thân đã làm.
- Mẹ kiếp! Đúng là nói xấu, tôi đâu đối với cô làm gì lưu manh? Rõ ràng là cô cố ý nói xấu tôi có được đúng không? Còn muốn tôi không nói cho người khác biết, còn nói cô thích tôi, nhất định phải gả cho tôi và vân vân. Bây giờ cô lại cắn ngược tôi một cái, thật không biết xấu hổ, tôi khinh bỉ cô!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu tức giận nói, nói y như sự thật.
Nếu như Hiên Viên Phiêu không thụ thương không có khả năng tấn công mà nói, cô ấy sẽ phát tức nổ tung, thầm mắng:
- Quá vô sỉ, Tần Thiên vô sỉ tới cực rồi. Trước đây còn chưa có phát hiện, ngày hôm nay mới phát hiện ra sự vô sỉ, là một đại tông sư vô sỉ.
- Lại còn nói hắn bị cắn ngược lại một cái, đây rốt cuộc là ai bị cắn ngược lại?
- Tên vô sỉ, miệng chỉ toàn nói bậy, rõ ràng là anh, là anh làm phản cắn lại tôi một cái mới đúng!
Hiên Viên Phiêu chỉ vào Tần Thiên tức giận nói.
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu có vẻ tức giận, trong lòng âm thầm cười to, hắn chính là muốn trêu đùa Hiên Viên Phiêu một chút, tức chết cô ấy, ai bảo cô ấy luôn nói hắn là tên háo sắc, mặc dù hắn có như vậy một chút, nhưng cô ấy cũng không nên luôn ở trước mặt mọi người nói hắn là tên háo sắc.
- Không có, tôi nói đều là lời nói thật!
Tần Thiên cứng miệng phủ nhận nói.
- Anh... Vô sỉ!
Hiên Viên Phiêu nhìn Tần Thiên không biết nói cái gì cho phải.
- Tôi có!
Tần Thiên lộ ra hai hàm răng, cười rất xán lạn, thiếu chút nữa tức xỉu Hiên Viên Phiêu.
Hiên Viên Phiêu nhìn Tần Thiên một hồi, lười so đo với hắn, bởi vì ngẫm nghĩ căn bản so đo không lại hắn, nói thẳng:
- Mau giúp tôi giết hai tên này!
- Tốt, không thành vấn đề, vấn đề là tôi cứu cô, cô cho tôi thù lao gì?
Tần Thiên nói, vẻ mặt háo sắc liếc nhìn hai cái bánh bao mềm mại to lớn trước ngực của Hiên Viên Phiêu, lộ ra một bộ dạng của tên đại dâm tặc.
- Không có thù lao! Không cho anh nhìn, bằng không tôi móc mắt anh!
Hiên Viên Phiêu nhìn thấy Tần Thiên liếc nhìn chằm chằm bộ ngực của cô ấy, lập tức đưa tay bảo vệ.
- Hứ! Chỉ to bằng cái tiều màn thầu, lại còn che che lại, tôi còn không thèm nhìn. Nếu cô đã nói vậy, tôi đi, cô hãy ở đây từ từ vui chơi!
Tần Thiên khinh thường nói, nói xong làm bộ muốn đi, Hiên Viên Phiêu nhất thời vui mừng.
Thế nhưng,
- Không được đi!
Hiên Viên Phiêu vội vàng gọi Tần Thiên lại, cô ấy cũng không muốn chết ở chỗ này.
- Thế nào, cô đồng ý trả thù lao cho tôi sao?!
Tần Thiên cười híp mắt hỏi.
Hiên Viên Phiêu nhìn Tần Thiên vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, lo sợ:
- Không trả thù lao cho hắn, tên khốn nạn Tần Thiên này nói không chừng thực sự sẽ không cứu mình, chỉ có thể trước tiên đồng ý với hắn, chờ mình tìm được sư huynh, sẽ xử đẹp hắn.
Nghĩ tới đây, Hiên Viên Phiêu mới nói:
- Được rồi, anh muốn thù lao gì?
Tần Thiên nghe được Hiên Viên Phiêu đã đồng ý, lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nhìn Hiên Viên Phiêu nói:
- Cho tôi sờ bộ ngực trắng của cô mười lần, tôi sẽ cứu cô!
- anh đi chết đi!
Hiên Viên Phiêu không nghĩ tới Tần Thiên đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy, thật sự quá đáng, quả thực không phải người.
- Không muốn sao, quên đi, tôi đi!
Tần Thiên nói xong xoay người lại muốn đi.
- Không được đi, tôi đồng ý với anh!
Hiên Viên Phiêu vội vàng hô, thực tế cô ấy cũng chỉ gạt Tần Thiên mà thôi, sẽ không thực sự cho Tần Thiên thực hiện, nên đồng ý cũng không phải chuyện gì xấu.
Tần Thiên nghe Hiên Viên Phiêu khẳng khái như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn Hiên Viên Phiêu nói:
- Cô sẽ không gạt tôi chứ, khẳng khái như vậy!
- Anh có tin hay không?
Hiên Viên Phiêu cả giận nói.
- Được rồi, tôi tin tưởng cô!
Tần Thiên cười nói, nếu Hiên Viên Phiêu lừa gạt hắn, hắn cũng lười tính toán với cô ấy. Tần Thiên vốn không muốn như vậy, chẳng qua muốn chọc tức Hiên Viên Phiêu mà thôi, không dám thực sự muốn làm vậy, hắn không muốn liều mạng với Hiên Viên thánh địa.
Lúc này, cách đó không xa hai tên kia rốt cục cũng phục hồi tinh thần, nhìn hai người Tần Thiên xem hai người bọn họ như không tồn tại, còn ở đó cò kè mặc cả cãi nhau, còn nói muốn giết chết hai người bọn họ, khiến cho hai người kia cảm thấy như bọn họ rất yếu, nhất thời tức giận đến chết khiếp.
- Buồn cười, tên ăn xin chết bầm, ngươi là ai?
Tên mặc áo giáp nhịn không được, chỉ vào Tần Thiên nộ quát.
Tần Thiên xoay người, hất mặt rất là phong lưu căn bản không có để tâm nhìn hai người nói:
- Ngươi đoán xem!
- Phốc! Ha ha!
Hiên Viên Phiêu bên cạnh trực tiếp phun nước bọt văng ra ngoài, phá lên cười, Tần Thiên chọc tức chết người mà không phải đền mạng, thần thái như vậy trả lời.
Hai tên kia đối diện nghe được lời Tần Thiên nói, thiếu chút nữa cầm lấy dao nhỏ xông tới, nhưng bọn hắn vẫn nhịn được. Bởi vì bọn họ phát hiện người đứng ở trước mặt bọn họ, giống như một tên ăn mày lại là Tần Thiên.
Lúc bọn họ tập hợp có nhìn qua Tần Thiên, trong gia tộc cũng xem qua Tần Thiên, vô cùng quen thuộc, vừa nhìn Tần Thiên chính diện, lập tức nhận ra.
- Hừ! Ta còn tưởng là ai, thì ra là gia chủ Tần gia, Tần Thiên. Thực sự trùng hợp, không uổng công mất thời gian vô ích. Vốn dĩ ta còn muốn nghĩ cách tìm được ngươi giết ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đưa mình nộp tới cửa, thật tiết kiệm công sức của ta một phen!
Tên mặc áo giáp lạnh lùng nói.
- Tần Thiên, xem ra hôm nay là ngày giỗ của ngươi!
Tên tóc dài âm nhu cũng nói, hai người nhìn qua cực kỳ kiêu ngạo, mang bộ dạng chắc chắn sẽ giết được Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy hai tên kia tỏ vẻ phách lối, cũng không thèm để ý, người như thế hắn đã thấy rất nhiều, cuối cùng đều là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Ta thực sự thấy kỳ quái, các ngươi những đệ tử môn phái của đại gia tộc thế nào luôn thích tỏ vẻ như vậy. Mỗi một tên vừa thấy mặt ta đã nói muốn giết ta, nói còn hay hơn hát, kết quả mỗi một tên đều bị ta giết chết. Ta nghĩ đi nghĩ lại, các ngươi phải cùng nhau động thủ giết chết ta, không bằng nói khoác cho tức chết ta đi. Nói không chừng chỉ dựa vào hai cái miệng của các ngươi có thể nói cho ta chết luôn, các ngươi nói có đúng hay không a!
Tần Thiên trêu chọc nói.
- Phốc! Ha ha ha... !
Hiên Viên Phiêu lần thứ hai không nhịn được cười phá lên, cảm giác trong lòng rất là sảng khoái, miệng lưỡi Tần Thiên quả thật quá ghê gớm. Người có thể nói chọc chết người khác chính là hắn, Tần Thiên.
Hai tên kia nghe Tần Thiên nói, nhất thời sắc mặt nhăn nhó còn khó coi hơn mặt heo, tức giận đều muốn té xỉu. ...