Ngoài cửa, một hồi tiếng kêu vang lên, từ xa truyền đến, càng ngày càng gần, âm thanh kia nghe được khiến cho người khác phải sởn hết cả gai ốc, nội tâm đều khống chế không nổi run rẩy. Trong đầu sẽ không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh ma quỷ ăn thịt người, dọa người đến buồn nôn.
Hiên Viên Phiêu Nhi ôm Tần Thiên thật chặt, sợ hãi khủng khiếp, Tần Thiên vốn cũng rất sợ hãi, nhưng được Hiên Viên Phiêu Nhi ôm chặt như vậy, ngược lại không có cảm giác gì.
- Bang bang!
Cánh cửa đồng bên này, khối vụn thi thể bị Tần Thiên đánh nát bắt đầu xô cửa càng thêm mãnh liệt, âm thanh nhầy nhụa ở bên ngoài càng lúc càng lớn. Đám thịt vụn bị đánh nát lại càng mãnh liệt xô cửa, giống như vô cùng sợ hãi thứ gì, lại khiến cho Tần Thiên rất là nghi hoặc.
- A... Đó là cái gì?!
Hiên Viên Phiêu Nhi vừa rồi tiến vào nghe thấy đằng sau có âm thanh nhầy nhụa, nghe được tiếng cánh cửa đồng bị tông vào kịch liệt, lập tức nhìn sang, chứng kiến một mớ máu huyết lăn tăn đang xô cửa, lập tức hét lên, thiếu chút nữa sợ tới mức muốn sặc khí. Tần Thiên cũng bị cô ấy làm cho nở nụ cười kêu to một tiếng, cho rằng gặp cái gì, thì ra là đám thịt nát kia, lập tức thở ra một hơi dài.
- Xin nhờ, cô không nên cuống cuồng lên được không, chúng ta không có bị quỷ giết chết, bị cô hù cho chết, thiệt là!
Tần Thiên nhìn xem Hiên Viên Phiêu Nhi rất là phiền muộn mà nói.
- Người ta sợ mà!
Hiên Viên Phiêu Nhi mang vẻ mặt đáng thương nói.
- Sợ cọng lông, là một tu luyện giả, có chút ít vậy mà cô cũng sợ hãi, cô đã tu luyện cái gì!
Tần Thiên dạy dỗ.
- Thế nhưng mà, người ta cũng là con gái, cũng biết sợ chứ!
Hiên Viên Phiêu Nhi không phục giải thích, Tần Thiên nhìn cô ấy, không biết nói cái gì cho phải, coi như, mặc kệ cô ấy, sợ thế nào thì kệ cô ấy.
Giờ phút này, âm thanh nhầy nhụa bên ngoài cũng tới càng gần, giống như đã tới được cửa, cái đoàn thịt quái vật kia cũng thế càng kịch liệt xô cửa, Hiên Viên Phiêu Nhi gắt gao ôm lấy Tần Thiên, hai tay siết chặt dường như đem Tần Thiên bóp cho chết.
- Cô làm gì mà ôm ta chặt như vậy, không sợ tôi đụng vào thân thể của cô sao?
Tần Thiên nhìn thấy Hiên Viên Phiêu Nhi ôm chặt hắn mà nói.
- Tôi mặc kệ, tôi sợ. Bây giờ anh muốn chạm thì chạm, dù sao sẽ không có lần sau!
Giờ phút này Hiên Viên Phiêu Nhi đâu quản được nhiều như vậy, trong nội tâm chỉ còn lại sợ hãi. Tần Thiên nhìn thấy Hiên Viên Phiêu Nhi như vậy vội lắc đầu, trong lòng suy nghĩ tìm cách chạy trốn cho tốt.
Hiện tại con đường duy nhất để thoát là mở ra cánh cửa kia ra, nhưng mà mở cánh cửa đó ra quái vật sẽ kết hợp lại với nhau, làm không tốt bản thân đồng thời đối mặt với hai địch nhân, vậy càng thảm hại hơn, đến với cái chết nhanh hơn, nhất định phải nghĩ ra phương pháp xử lý thật tốt.
Tần Thiên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có biện pháp ẩn hình, nhưng ẩn hình ở chỗ này với hắn không có tác dụng gì, điều này khiến cho Tần Thiên rất là phiền muộn.
Âm thanh càng ngày càng gần, nội tâm Tần Thiên càng ngày càng sốt ruột, Hiên Viên Phiêu Nhi sợ tới mức liên tục thúc Tần Thiên nhanh nghĩ ra biện pháp. Nhưng đâu phải Tần Thiên muốn là được, ở đây vách tường từ thi thể vô cùng chắc chắn, bản thân hắn vừa rồi đã thử qua, căn bản là không có cách nào đánh xuyên qua, không có khả năng xuyên qua vách tường.
- Vách tường đánh không thủng, không biết nóc nhà có thể đánh xuyên qua hay không?
Tần Thiên trong nội tâm thầm nghĩ, lập tức nhìn lên đỉnh đầu, xem xét xung quanh Tần Thiên trong nội tâm mắng to lên:
- Mẹ kiếp ngươi, cả bên trên cũng đều là thi thể, đồ phá hoại, ở đâu ra nhiều người cho hắn đem làm gạch xây tường như vậy?!
- Oanh!
Tần Thiên đang nghĩ ngợi, cửa đồng bên cạnh trực tiếp là bị oanh tạc, lập tức nổ tung, cánh cửa đồng bay vút ra ngoài, đâm vào trên vách tường đối diện, rơi trên mặt đất.
Tần Thiên nhanh chóng ôm lấy Hiên Viên Phiêu Nhi, rất nhanh thuấn di, trốn trong khắp ngõ ngách, lập tức hướng đến phía cửa ra vào nhìn lại, chứng kiến một vũng máu đỏ tươi nồng đặc từ bên ngoài chảy vào, cực kỳ đáng sợ.
Ngay sau đó, một người trung niên nhân xuất hiện ở trước mặt hai người Tần Thiên, chuẩn xác mà nói, không phải là một người, mà là một cỗ thi thể, một cỗ thi thể trông rất sống động, giống như vừa mới chết đi.
Cỗ thi thể này ăn mặc một thân cổ trang, không giống với những cổ thi thể ở đây. Cỗ thi thể này ăn mặc một bộ đạo bào màu xanh nhạt, nhìn về phía trên như một tu luyện giả. Trong tay hắn đang cầm một cánh tay người còn tươi, trong miệng vẫn đang không ngừng nhai nuốt, khóe miệng đều là màu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra, còn có mảnh vụn thịt người đọng ở bên miệng, nhìn về phía trên cực kỳ đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là trên người hắn phát ra khí tức vô cùng cường đại, Tần Thiên có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của cổ thi thể này.
Hiên Viên Phiêu Nhi trốn ở trong ngực Tần Thiên không dám nhúc nhích, không dám nhìn, Tần Thiên cũng thế không dám nhúc nhích, đang chờ xem, nhìn xem cỗ thi thể này muốn làm gì.
Cỗ thi thể này đi đến, hai mắt quét một vòng, nhìn liếc sang phía Tần Thiên đang lẩn trốn, sau đó nhìn về phía đám thịt quái vật đang không ngừng xô cửa, trong ánh mắt lộ ra một ít ánh sáng.
- Ba!
Cỗ thi thể này đem cái tay người ở bên trong tay ném xuống đất, sau đó hướng phía đám thịt vụn quái vật kia dần đưa tay ra, lập tức một cổ năng lượng vô cùng kinh khủng từ trên người của hắn bạo phát ra, hướng đến chỗ đống thịt quái vật.
- Rầm rầm rầm!
Đám thịt vụn kia mãnh liệt đụng phải cánh cửa, lần va chạm này, cánh cửa đồng rõ ràng bị nó phá mở ra một khe hở, đám thịt vụn bên ngoài nhanh chóng dùng sức lách vào khe hở.
- Ra!
Cỗ thi thể này mở miệng nói một chữ, lập tức, bộc phát ra hấp lực vô cùng khủng bố hướng về phía đống thịt quái vật kia.
Lập tức, đống thịt quái vật hoàn toàn khống chế không nổi liền bay về phía thi thể, trực tiếp bị chộp vào trong lòng bàn tay của thi thể, dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng là căn bản không có tác dụng, bị cỗ thi thể đó nắm lấy thật chặt.
Cái tay còn lại của thi thể đưa ra ngoài, bắt được một bộ phận, kéo mạnh xuống, trực tiếp xé ra một khối lớn, sau đó nhét vào tận cùng bên trong nhất nhai nhai mà nuốt, máu chảy giàn giụa. Tần Thiên nhìn thấy thiếu chút nữa nôn mửa, trong dạ dày một hồi khó chịu.
Cỗ thi thể kia lập tức nhìn về phía Tần Thiên, Tần Thiên sợ tới mức vội vàng chuẩn bị công kích.
Nhưng cỗ thi thể kia chỉ liếc nhìn Tần Thiên, cũng không có làm cái gì Tần Thiên, mà quay người đi ra bên ngoài, vừa đi, vừa ăn đóng thịt vụn của con quái vật kia, rất nhanh biến mất ở trước mặt hai người Tần Thiên.
Tần Thiên nghe âm thanh nhấm nuốt dần dần đi xa, cuối cùng biến mất, lúc này mới thở dài một hơi, cỗ thi thể này rõ ràng không có động thủ đối với hắn, mà là xuất hiện ăn hết đống thịt vụn quái vật kia, chẳng lẽ chủ yếu là nhắm về phía đống thịt nát của con quái vật. Tần Thiên trong nội tâm thầm nghĩ:
- Bất kể là thế nào, bản thân không có việc gì là tốt rồi, con quái vật kia thật đáng đời, ai bảo ngươi đánh hoài không chết, bây giờ tốt rồi, bị thứ khác đến ăn hết.
- Tần Thiên, chúng ta còn sống sao?!
Hiên Viên Phiêu Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Thiên khẩn trương hỏi.
- Chết rồi!
Tần Thiên tùy ý mà nói.
- Gạt người, chết rồi làm sao có thể có nhiệt độ cơ thể a?!
Hiên Viên Phiêu Nhi lập tức nói.
- Biết rõ mà cô còn hỏi!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi nói, một tay đẩy cô ấy ra, đi tới cánh cửa đồng đằng kia.
- Tần Thiên, anh không được bỏ đi, tôi sợ!
Hiên Viên Phiêu Nhi vội vàng chạy theo sau Tần Thiên, một phát bắt được tay của Tần Thiên, nắm thật chặt lấy... ...