- Này, quay lại đây, cô chạy cái gì, tôi cần cô!
Tần Thiên một bên đuổi theo một bên hô to, lại phát hiện Hiên Viên Phiêu Nhi chạy càng nhanh hơn, trong lòng rất phiền muộn. Hắn không hiểu tại sao cô ấy lại bỏ chạy, mà càng ngày chạy càng nhanh.
Hiên Viên Phiêu Nhi nghe Tần Thiên hô hào, nhìn thấy Tần Thiên cách cô càng ngày càng gần, càng thêm sợ hãi, hướng về phía Tần Thiên hô lớn:
- Tên biến thái, anh đừng tới đây, nếu anh dám xằng bậy đối với ta, ta sẽ gọi sư huynh của ta đánh anh!
- Sặc, ai xằng bậy đối với cô, cô muốn chạy đi đâu nữa à, tôi chỉ muốn nước, xin cô nước!
Tần Thiên phiền muộn ho to.
- Nước?!
Hiên Viên Phiêu Nhi hỏi lại.
- Đúng vậy! Đã một ngày rồi tôi chưa uống nước, chết khát mất, nhanh cho tôi chút nước!
Tần Thiên tiếp tục nói.
- Anh không nói sớm!
Hiên Viên Phiêu Nhi dừng lại.
- Vừa rồi không phải tôi đã nói đến sao!
- Anh hô chó má gì, cần tôi, quỷ mới biết rõ có phải anh bộc phát thú tính hay không!
Hiên Viên Phiêu Nhi trợn mắt nhìn Tần Thiên nói.
- Cô nằm mơ đi, cô mới là người bộc phát thú tính, coi như là tôi có bộc phát thú tính cũng sẽ không chọn cô. Tranh thủ thời gian đưa nước cho tôi, chết khát mất!
Tần Thiên vẻ mặt sốt ruột nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi, miệng khô vẫn đặc biệt lợi hại, cuống họng đều nhanh khô nóng.
Hiên Viên Phiêu Nhi vốn muốn cho Tần Thiên nước, nhưng vừa nghe được những lời Tần Thiên nói, trong lòng liền mất hứng. Tần Thiên có ý gì, ghét bỏ cô ấy lớn lên xấu sao, thế nhưng cô ấy lại đại mỹ nữ, có thể so với tiên nữ, Tần Thiên lại dám ghét bỏ cô ấy, chỉ có thể là hắn muốn chết. Hiên Viên Phiêu Nhi đưa tay vào trong túi trữ vật, cầm lấy eo, tựa đầu uốn éo đi qua một bên, không để ý tới Tần Thiên.
Tần Thiên đang chờ Hiên Viên Phiêu Nhi đưa nước tới, nhìn thấy Hiên Viên Phiêu Nhi đã sắp lấy ra, nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại ngừng lại, khiến hắn rất là nghi hoặc.
- Này! Tiểu nha đầu, cô làm gì vậy, tranh thủ thời gian lấy nước ra cho tôi, tôi sắp chết khát rồi, cô mau lên đi!
Tần Thiên sốt ruột, nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi nói.
- Hừ! Không cho, mặc kệ ngươi chết khát!
Hiên Viên Phiêu Nhi hừ lạnh Tần Thiên một tiếng, ngẩng đầu lên, một bộ dạng tức giận nói.
- Sặc, cô nổi điên vì cái gì, nhanh cho tôi nước đi, cô không thật sự muốn mưu sát tôi chứ!
Tần Thiên sốt ruột nói, đi vòng đến trước mặt Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn cô ấy nói.
Nhưng Hiên Viên Phiêu Nhi vẫn như trước không để ý tới Tần Thiên.
- Được rồi! Cô làm gì vậy, không phải là bệnh tâm thần phát tác chứ, cái này là cực kỳ khủng khiếp, tôi giúp cô nhìn thử!
Tần Thiên nói xong đưa tay sờ soạng cái ót của Hiên Viên Phiêu Nhi, nhưng lại bị Hiên Viên Phiêu Nhi một tay bắt lấy.
- Anh mới bị bệnh tâm thần! Ai bảo anh mới vừa nói tôi kia mà, tôi sẽ không cho anh, cho anh chết khát, nếu muốn uống thì gọi tỷ tỷ!
Hiên Viên Phiêu Nhi vẻ mặt đắc ý nói, thò tay lấy ra một lọ nước, cầm lấy lọ nước quay về phía Tần Thiên lung lay hai cái, một lần nữa cất trở vào.
- Kêu cô là chị, tiểu nha đầu nhà cô, cọng lông còn chưa đủ dài, chưa phát triển xong, đi học người ta làm tỷ tỷ!
Tần Thiên bỡn cợt Hiên Viên Phiêu Nhi nói.
- Anh mới là người cọng lông không dài đủ, anh mới chưa phát triển xong!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên cả giận nói, thị uy ưỡn ngực về phía trước, tỏ vẻ bản thân đã phát triển vô cùng tốt. Cô ấy ghét nhất là người khác nói cô ấy phát triển không tốt, nói cô ấy là tiểu nha đầu.
Tần Thiên nhìn thấy Hiên Viên Phiêu Nhi phình bộ ngực ra, âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, nhãn châu xoay động, mở miệng nói:
- Thật sao, ai mà tin, tôi thấy giống như một cái bánh bao hấp, có bản lĩnh cô cởi ra cho ta xem một chút, nhìn xem lớn bao nhiêu, nếu không tôi tuyệt đối không tin!
- Cởi thì cởi, trợn to mắt chó của anh xem cho thật kỹ!
Hiên Viên Phiêu Nhi cả giận nói, nói xong muốn cởi áo ra. Tần Thiên hưng phấn, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bộ ngực Hiên Viên Phiêu Nhi, trong nội tâm liền nghĩ ngợi:
- Tiểu nha đầu này thật đúng là ngốc, nói cởi là cởi, mình có thể mở rộng tầm mắt!
Nhưng chờ đợi đã hơn nửa ngày, lại phát hiện Hiên Viên Phiêu Nhi cũng không có cởi, mà mang vẻ mặt giảo hoạt nhìn hắn.
- Tên háo sắc, muốn lừa gạt bổn cô nương, anh cho rằng tôi giống với tên đần nhà anh sao! Muốn uống nước thì kêu tỷ tỷ, nếu không thì đừng mơ tưởng, ha ha ha... !
Hiên Viên Phiêu Nhi liếc nhìn Tần Thiên nói, nói xong xoay người rời đi, trong miệng một tràn cười lớn, có chút đắc ý. Tần Thiên thì vô cùng phiền muộn, không nghĩ tới ngược lại bị tiểu nha đầu này trêu đùa một vố.
- Này! Đợi một tý, mau đưa nước cho tôi!
Tần Thiên vội vàng đuổi theo sau.
- Gọi tỷ tỷ!
Hiên Viên Phiêu Nhi nói.
- Cô mới bao nhiêu tuổi, lại đòi gọi là tỷ tỷ. Cô quên tôi đã cứu cô hay sao, cô muốn báo đáp tôi thì hãy lấy nước đưa cho tôi giải khát, hiểu rõ chưa!
Tần Thiên khốn khổ, nhưng vẫn cố ra vẻ đòi Hiên Viên Phiêu Nhi báo ân.
- Gọi tỷ tỷ!
Hiên Viên Phiêu Nhi lại nói.
- Làm tỷ tỷ có cái gì tốt, cô cho tôi nước đi, tôi khát quá rồi!
Tần Thiên vô cùng khát nước, nói.
- Không cho, gọi tỷ tỷ!
Hiên Viên Phiêu Nhi vẫn như vậy, yêu cầu Tần Thiên gọi cô ấy là chị.
- Cô có tin tôi đánh cô hay không!
Tần Thiên cạn lời với Hiên Viên Phiêu Nhi, nói lời hăm dọa cô ấy.
- Gọi tỷ tỷ!
Hiên Viên Phiêu Nhi vẫn một mực trả lời.
- Tôi thật sự muốn đánh cô rồi!
Tần Thiên không chịu nổi tính ương bướng của Hiên Viên Phiêu Nhi, đành tiếp tục hâm dọa.
- Gọi tỷ tỷ!
Hiên Viên Phiêu Nhi quyết tâm không thay đổi ý định, vẫn trả lời như cũ.
- Cô... Được rồi, tỷ tỷ, cho tôi nước đi!
Tần Thiên thật sự không còn cách nào, đành phải gọi Hiên Viên Phiêu Nhi là tỷ tỷ.
- Không đủ lớn tiếng, không nghe thấy!
Hiên Viên Phiêu Nhi vẻ mặt trêu đùa Tần Thiên nói.
- Sặc, cô chơi tôi à!
Sắc mặt Tần Thiên biến sắc, cố kìm nén cơn tức giận.
- Đúng vậy, là ta chơi ngươi, thế nào, có bản lĩnh thì ngươi không cần uống nước nữa!
Hiên Viên Phiêu Nhi vẻ mặt đắc ý, nói.
- Cô... Được lắm, xem như cô lợi hại, tiểu nha đầu, nghe cho kỹ. Tỷ tỷ... !
Lúc này đây, Tần Thiên trực tiếp nộ rống lên, vang vọng phía chân trời. Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy Tần Thiên hô lớn rất là thoả mãn, nhẹ gật đầu, thò tay lấy ra một lọ nước, ném cho Tần Thiên. Tần Thiên nhận lấy, vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm mà uống.
- Thật sự sảng khoái!
Tần Thiên uống nước xong thoải mái nói, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
- Tên háo sắc!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên mắng một câu.
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi, không nói nhiều lời, trực tiếp bay lên không trung:
- Tiểu nha đầu, cô tự chơi một mình đi!
- Này! Tên háo sắc, không cho anh bỏ lại tôi một mình!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy Tần Thiên bay đi, vô cùng khẩn trương, vội vàng hô to đuổi theo, nhưng Tần Thiên không để ý tới, trong nội tâm hắn thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu, vừa rồi khi dễ trêu đùa tôi. Bây giờ lão tử sẽ trả thù cô, xem tôi như thế nào giày vò cô.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên đẩy nhanh hơn tốc độ hướng phía bầu trời bay đi, cả người liền biến mất. Hiên Viên Phiêu Nhi cảm thấy sợ hãi, vội vàng dắt cuống họng hô to.
- Tần Thiên, Tần Thiên, anh đi ra cho tôi, anh ở nơi nào?
Hiên Viên Phiêu Nhi hô lớn, nhưng lại không có bất kỳ hình dáng nào của Tần Thiên, Hiên Viên Phiêu Nhi càng thêm sợ hãi.
- Ô ô ô... Tên Tần Thiên khốn nạn, anh mau ra đây, ô ô ô... Tôi sợ... Ô ô ô!
Hiên Viên Phiêu Nhi vừa bay trong sa mạc vừa bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
Tần Thiên tàng hình ở một nơi bí mật gần đó, vốn muốn giáo huấn một chút tiểu nha đầu này, không nghĩ tới Hiên Viên Phiêu Nhi lại bật khóc, đành phải buông tha cho cô ấy.
- Được rồi, được rồi, đừng khóc!
Tần Thiên giải trừ tàng hình, đi đến trước mặt Hiên Viên Phiêu Nhi dỗ dành nói.
- Ô ô ô... Tên sắc lang nhà anh, bại hoại, như thế nào có thể bỏ lại tôi một mình đi mất. Ô ô ô... Tên xấu xa... Ô ô ô!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhào vào trong lòng của Tần Thiên, khóc rống lên, một bên khóc, một bên đánh vào ngực Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy mà mồ hôi lạnh ứa ra, không biết tiểu nha đầu này đang làm cái gì. ...