Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, ba người Tần Thiên đã tỉnh dậy, ăn chút thức ăn, tiếp tục xuất phát.
Sa mạc Ca Mã kiền quá lớn, căn bản không giống như trên sách đã nói rộng hơn bốn trăm kilomet. Tần Thiên hoài nghi chí ít rộng hơn một ngàn kilomet, bằng không mà nói, dựa theo ba người tốc độ, đã sớm đi hết rồi.
Rất có thể, ở đây giống như lời Ba Ba Ca nói có mảnh vỡ của tiểu thế giới, ba người rất có thể lâm vào trong một loại kết giới vô hình. Nơi này có năng lượng thần kỳ cổ xưa khả năng chính là kết giới, giống như là Thánh Địa Thần Nông, bên ngoài một cái khung Thần Nông, bên trong được một kết giới bao khỏa khắp nơi.
- Nhìn xem, ở đó có chuyện gì vậy?
Thiên Hà chỉ vào một chỗ bên cạnh hô to, Tần Thiên và Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn sang, chứng kiến phía xa cát bụi trong đất đang xoáy lên, cực kỳ khổng lồ, giống như có người nào đó đang chạy trốn.
Tần Thiên nhìn kỹ, sắc mặt đại biến, bởi vì dưới mặt đất xác thực là có người đang chạy trốn, nhưng lại là một người chết. Một cỗ thi thể, thi thể ăn mặc áo giáp màu vàng, đương nhiên đó chính là tên đàn ông ngoài hành tinh lúc trước.
- Rống!
Tên người ngoài hành tinh kia gầm lên giận dữ, cả người từ mặt đất phóng lên trời, bay thẳng đến Tần Thiên một quyền hung hăng nện xuống, vô cùng kinh khủng.
- Cửu Tinh người Trạm Lam Tinh!
Âm thanh giật mình của Ba Ba Ca vang lên, từ cổ tay Tần Thiên biến ảo đi ra, biến thành bộ dạng người máy.
- Mẹ kiếp, ngươi đi chết đi!
Tần Thiên hét lớn một tiếng, liền lấy vũ khí năng lượng ngoài hành tinh ra, xông lại mãnh liệt bắn phá tên người ngoài hành tinh.
- Rầm rầm rầm!
Súng máy với năng lượng khủng bố của bộc phát ra vô số năng lượng nhỏ lẻ hội tụ về phía người ngoài hành tinh. trực tiếp oanh tạc lên người tên xác khô ngoài hành tinh kia, trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất, từ đó tạo thành một cái hố siêu to.
- Cái này là vật gì vậy, như thế nào lại biết nói chuyện?
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Ba Ba Ca, hỏi Tần Thiên, vẻ mặt rất hiếu kỳ. Cô ấy muốn thò tay đi sờ, nhưng là Ba Ba Ca nhanh chóng tránh qua một bên.
- Là một món đồ chơi công nghệ cao, không có gì đâu. Tới đây, cùng nhau động thủ, đánh chết tên quái vật bên dưới!
Tần Thiên nhìn tên người ngoài hành tinh bị nện xuống dưới, sau đó lấy ra hay cây súng đưa cho Thiên Hà và Hiên Viên Phiêu Nhi mỗi người một thanh, chuẩn bị bắn chết hắn.
- Không có tác dụng đâu, chủ nhân, đi nhanh lên, cỗ thi thể này đã sinh ra linh trí mới, đã bắt đầu học được tu luyện. Hắn cực kỳ cường hãn, mọi người căn bản không phải đối thủ của hắn!
Ba Ba Ca nhìn Tần Thiên nói.
- Không phải đâu, ta đây phải oanh tạc hắn vài cái mới được!
Tần Thiên không cam lòng nói, lấy ra đại pháo, trực tiếp hướng về phía tên xác khô vừa mới đứng oanh mấy pháo. Sau đó dẫn theo hai người Thiên Hà rời đi, đằng sau truyền đến một hồi tiếng vang kinh thiên động địa, không cần nhìn Tần Thiên cũng biết là tình huống như thế nào.
- Chủ nhân, hắn bị ngài trong lúc vô tình đánh tiến đã đi vào bên trong không gian vết nứt rồi!
Ba Ba Ca nói.
- Thật sao?!
Tần Thiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy tên quái vật kia bị hút vào không gian vết nứt, sau đó đã nhanh chóng khép lại. Tần Thiên nhìn thấy liền lại để cho hai người Thiên Hà ngừng lại, không cần phải gấp gáp chạy trốn.
- Oanh!
Tần Thiên vừa để cho hai người bọn họ dừng lại, bỗng nhiên ngay lúc đó bạo tạc nổ tung không gian bên kia vội vỡ ra, một đạo ánh sáng màu vàng bắn ra.
- Mẹ kiếp, rơi vào vết nứt không gian còn có thể sống được, lại có thể đi ra, ta không phải nằm mơ chứ, cái này cũng quá nghịch thiên, chạy mau!
Tần Thiên giật mình hét lớn, hoàn toàn không nghĩ tới tiến vào bên trong không gian vết nứt rõ ràng còn có thể đánh toái không gian một lần nữa đi ra, thật là đáng sợ.
Tần Thiên dẫn hai người Thiên Hà thục mạng bay đi, không ngừng bay cao, miễn cho bị tên người ngoài hành tinh nhào lên.
Ba người Tần Thiên không ngừng chạy trốn, tên xác khô kia cũng không ngừng đuổi theo, đuổi một hồi lâu, Tần Thiên chọn dùng ẩn hình che giấu khí tức, mới có thể thoát khỏi tên người ngoài hành tinh kia.
- Mẹ kiếp, rốt cuộc là quái vật gì vậy, khủng bố như thế, muốn hù chết ta sao?!
Tần Thiên lòng còn sợ hãi mà nói.
- Chủ nhân, ngài gặp được người Trạm Lam Tinh là một cao thủ siêu cấp. Sau khi chết thi thể một ngàn năm không hư thối, thân thể có thể so với thánh khí, coi như là một cỗ thi thể, cũng không phải là người ngài có thể đối phó. Nhất là cỗ thi thể này đã sinh ra linh trí, ngài phải mau chóng thông báo cho cao thủ ở đây diệt sát hắn, nếu không sẽ dẫn tới hậu hoạn vô cùng!
Ba Ba Ca nhìn Tần Thiên nói.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Tần Thiên giật mình mà hỏi.
- Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Hiên Viên Phiêu Nhi bên cạnh nghe thấy Tần Thiên và người máy đối thoại, cực kỳ khó hiểu.
- Không có gì, tiếp tục xuất phát!
Tần Thiên nói xong khởi hành, khiến Hiên Viên Phiêu Nhi thiếu chút nữa há miệng cắn hắn, cái gì cũng không nói. Thiên Hà ở bên cạnh nhìn thấy che miệng trộm cười.
Ba người Tần Thiên tiếp tục xuất phát, hướng phía vị trí của chiến hạm mà bay đi.
Tần Thiên cảm nhận phương hướng từ trước đến nay cũng không tệ, ba người bay một hồi, đã phát hiện chiếc siêu cấp chiến hạm kia. Thời điểm này, chiến hạm đã chỉ còn sót lại một phần có hơn 10m.
Ba Ba Ca nhìn thấy xác của chiến hạm, rất nhanh bay đến, vội vàng chui vào bên trong. Ba người Tần Thiên cũng nhanh chóng đáp xuống, rơi vào trên chiến hạm, đi vào bên trong.
Khoang điều khiển lớn nhất đã bị nổ, còn lại đều là một đống phế liệu, ba người Tần Thiên đi vào bên trong, cũng không có phát hiện cái gì, Ba Ba Ca không biết đã đi nơi nào.
Qua một hồi lâu, Ba Ba Ca mới đi ra.
- Thế nào, có phát hiện gì không?
Tần Thiên nhìn Ba Ba Ca hỏi.
- Không có, bị nổ quá triệt để, hoàn toàn tìm không thấy cái gì, đi thôi!
Ba Ba Ca nói.
Tần Thiên nghe được cảm thấy rất thất vọng, còn tưởng rằng Ba Ba Ca có thể tìm được mấy thứ gì đó. Tốt nhất là chữa trị phi thuyền, dẫn hắn đi vào trong vũ trụ tham quan, trước đó lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thiên đã bị biểu đồ vũ trụ kia làm cho rung động.
Không có phát hiện gì, ba người Tần Thiên tiếp tục xuất phát, tìm kiếm ba người Tiêu Du đi lạc. Ba người Tần Thiên đã từ phía tây mà đến, sau đó vây quanh phương Bắc, chỉ còn lại có trung bộ, phía đông, và phía nam chưa đi. Tần Thiên quyết định băng qua trung bộ, sau đó đi đến phía nam, nhìn xem có thể tìm được hay không, tìm không thấy lại đi sang phía đông.
Ba người Tần Thiên nhanh chóng đi về phía trung bộ.
Đã bay đại khái hơn một giờ, ba người bọn họ nhìn thấy cách chỗ họ mấy kilomet có một ốc đảo, nên tạm thời dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút sau đó mới tiếp tục lên đường.
- Ồ! Bên kia giống như có người!
Hiên Viên Phiêu Nhi chỉ vào ốc đảo phía xa hô lớn, Tần Thiên nhìn kỹ một chút, trên mặt vô tình lộ ra vẻ vui mừng.
- Là Tiểu Nhã!
Tần Thiên hô lớn, cả người giống như nổi điên, rất nhanh bay vọt tới bên kia.
- Tiểu Nhã!
- Tiểu Nhã!
Tần Thiên vừa hô to vừa nhanh chóng bay đi, nhưng Triệu Tiểu Nhã không có bất kỳ phản ứng nào. Cô ấy cứ đứng trên mặt đất nhìn lên bầu trời, không biết đang nhìn cái gì, Tần Thiên cảm giác rất nghi hoặc.
- Chủ nhân, đó là giả, là ảo giác, ảo ảnh, không phải là thực!
Ba Ba Ca hô lớn.
- Ảo ảnh, làm sao có thể?!
Tần Thiên không tin nói, tinh thần rất nhanh trở nên suy sụp. Hắn bay tới mới phát hiện, quả nhiên là giả, Triệu Tiểu Nhã đứng ở trước mặt hắn, nhưng mà tay của hắn lại trực tiếp xuyên qua.