- Ảo ảnh?
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng đối với Thiên Hà thì không biết đây là cái gì, cô ấy lớn lên tại Dị Giới, chưa từng thấy qua ảo ảnh.
- Chủ nhân, ảo ảnh có thể chiết xạ ra hình dáng của Tiểu Nhã, điều này đã nói lên cô ấy từng ở đi qua nơi này. Hơn nữa căn cứ vào ánh sáng và thời gian có thể biết được Tiểu Nhã cách nơi này tuyệt đối không xa, hơn nữa lại là vừa vặn phát sinh không lâu. Chúng ta nên tìm ốc đảo gần đây, có thể tìm được cô ấy!
Ba Ba Ca giải thích nói.
- Được, đi, chúng ta đi tìm ốc đảo!
Tần Thiên nói, nói xong cả người nhanh chóng bay lên không trung, càng bay càng cao. Tần Thiên trực tiếp bay lên gần 2000-3000m trên không trung, hướng phía dưới nhìn xuống, tìm kiếm ốc đảo khắp nơi.
- Ở chỗ này!
Tần Thiên nhìn về phía phía nam có một ốc đảo, Tần Thiên lập tức bay đến bên đó, Hiên Viên Phiêu Nhi và Thiên Hà vội vàng đuổi theo.
Tốc độ của ba người vô cùng nhanh, khoảng cách giữa ốc đảo với ba người cũng không phải rất xa, bất quá hơn mười kilomet, trong nháy mắt bọn họ đã đến.
- Chính là Tiểu Nhã!
Thiên Hà chỉ vào bên trong ốc đảo nhìn thấy bóng người đang muốn bay đi hô lớn.
- Tiểu Nhã!
Tần Thiên cũng nhìn thấy, liền hô to lên, tăng thêm tốc độ bay đi.
Giờ phút này, trên một phiến đá của ốc đảo, Triệu Tiểu Nhã đang đứng ở nơi đó, chuẩn bị rời đi. Cô ấy bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng vang quen thuộc, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy ba người Tần Thiên bay tới, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kích động.
- Tần Thiên ca ca!
Triệu Tiểu Nhã trực tiếp bay lên, nhanh chóng lao đến Tần Thiên, hai người trên không trung ôm chầm lấy nhau.
- Tần Thiên ca ca, em rất sợ, em nghĩ anh đến chết rồi, ô ô ô... !
Triệu Tiểu Nhã ôm Tần Thiên, khóc òa, ký ức về cuộc chiến đấu ngày hôm đó trong lòng cô ấy vẫn còn mới mẻ, quá kinh khủng. Khi đó cô ấy đã hôn mê, sau khi tỉnh lại mới phát hiện người ở bên cạnh cũng không thấy ai, lập tức tìm kiếm khắp nơi. Cô ấy trở lại nơi xảy ra bạo tạc một lần tìm kiếm mọi người, kết quả cái gì cũng không phát hiện, lại chạy tới nơi khác tiếp tục tìm kiếm, tìm vài ngày vẫn không tìm được tung tích của bọn người Tần Thiên. Cô ấy cho rằng bọn người Tần Thiên bị tạc chết rồi, dọa Triệu Tiểu Nhã vô cùng lo lắng.
- Được rồi, được rồi, không khóc nữa, anh đâu có chết đâu, điều này không phải tốt sao. Em có nhìn thấy Tiêu Du và Hiên Viên huynh không?
Tần Thiên một bên hỏi Triệu Tiểu Nhã, một bên thò tay giúp cô ấy lau nước mắt.
- Không có, em đi tìm mọi người, đều không tìm thấy ai, nên em rất sợ!
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói, bộ dáng vô cùng đáng thương, giống như một đứa trẻ bị ăn hiếp, khiến cho người nào nhìn được cũng phải cảm thấy đau lòng.
- Không cần sợ, có anh bên cạnh em đây rồi!
Tần Thiên vội vàng an ủi Triệu Tiểu Nhã, ôm lấy cô ấy từ từ đáp xuống mặt đất.
- Thiên Hà tỷ tỷ, tỷ như thế nào cũng tới đây!
Triệu Tiểu Nhã nhìn thấy Thiên Hà rất vui mừng hỏi.
- Chúng ta đã đi ra khỏi sa mạc, chiếc nhẫn có thể sử dụng, anh đưa cô ấy đi ra ngoài, cùng nhau tìm mọi người, cho an toàn hơn!
Tần Thiên giải thích nói, kết quả Triệu Tiểu Nhã căn bản không nghe Tần Thiên nói, lôi kéo Thiên Hà và Hiên Viên Phiêu Nhi đi đến một chỗ bên hồ.
Tần Thiên nhìn thấy, vô cùng mừng rỡ, ba người phụ nữ này cũng đang muốn tắm rửa. Chỉ tiếc có cả Hiên Viên Phiêu Nhi và Triệu Tiểu Nhã, hắn không thể cùng Thiên Hà âu yếm, Ba Ba Ca cũng ở bên ngoài, rất bất tiện, đợi buổi tối tìm một cơ hội, lặng lẽ cùng Thiên Hà thác loạn.
Ba người Thiên Hà tắm gội xong đã lên bờ, mọi người cùng nhau thương lượng, sau đó tiến về phía nam, tiếp tục tìm kiếm Tiêu Du và Hiên Viên Thác bị thất lạc. ...
Một mực tìm kiếm cũng đã đến giữa trưa, vẫn không nhìn thấy Hiên Viên Thác và Tiêu Du. Tần Thiên cảm thấy cứ như vậy tìm căn bản không phải biện pháp hay, nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới.
Tần Thiên cau mày, bắt đầu nghĩ ngợi.
- Đã có!
Tần Thiên đột nhiên nghĩ đến một phương pháp xử lý tuyệt diệu.
- Cậu nghĩ được biện pháp gì?
Hiên Viên Phiêu Nhi lập tức hỏi.
- Chúng ta chủ động đi tìm bọn họ, không bằng để cho bọn họ tới tìm chúng ta!
Tần Thiên cười nói.
- Để cho bọn họ tới tìm chúng ta? Cái này có cái gì khác nhau?
Ba người Hiên Viên Phiêu Nhi nghe rối tinh rối mù, không biết Tần Thiên muốn biểu đạt cái gì.
- Hắc hắc, rất đơn giản, mọi người nhìn xem!
- Hát
Tần Thiên nhìn ba người bọn họ nói, vừa nói xong hét lớn một tiếng, lập tức toàn thân bộc phát ra vô số chiến kiếm. Tần Thiên vung tay lên, tất cả chiến kiếm lập tức đã bay lên không trung, bay đi bốn phương tám hướng.
- Tôi đã biết, anh dùng công kích của mình nói cho hai người Tiêu Du tỷ tỷ, anh ở nơi này, bọn họ thấy được năng lượng đặc thù của anh sẽ tìm tới nơi này!
Hiên Viên Phiêu Nhi nói.
- Thông minh, hiện tại bọn họ nhìn thấy thì tốt rồi, cách mười phút tôi sẽ phóng thích công kích một lần!
Tần Thiên nói, sau đó ở trong sa mạc cứ cách mỗi mười phút, Tần Thiên sẽ phóng thích năng lượng một lần.
Như vậy, một mực phóng ra công kích khoảng chừng ba giờ đồng hồ, tổng cộng Tần Thiên phóng ra mười tám lần, năng lượng toàn thân hao tổn hơn phân nửa. Hai người Tiêu Du và Hiên Viên Thác cũng không tìm được tới, điều này khiến cho Tần Thiên rất phiền muộn, như thế xem ra, bọn họ không thể chỉ ở lại khu vực này.
- Xem ra chúng ta phải thay đổi chỗ khác rồi!
Tần Thiên nói.
- Chờ một chút đi, em có dự cảm bọn họ có thể đã nhìn thấy!
Thiên Hà ngăn Tần Thiên lại nói.
- Vậy được rồi, lại chờ thêm một lát, anh ăn trước ít đồ, chết đói mất!
Tần Thiên nói xong ngồi trên mặt đất chờ đợi, há miệng lớn ăn lấy thịt khô, uống đồ uống, đợi nửa giờ, mà người vẫn không đến. Tần Thiên dứt khoát cùng Hiên Viên Phiêu Nhi còn có Triệu Tiểu Nhã ngồi trên cát chơi đánh bài, ba người chơi đùa rất vui.
- Mau nhìn!
Đúng lúc này, Thiên Hà chỉ vào bầu trời phía xa kêu lớn lên, ba người liền quay sang phía bên kia nhìn, nhìn thấy một Hỏa Phượng Hoàng cực lớn xông thẳng lên trời.
- Đúng là Tiêu Du tỷ tỷ!
Triệu Tiểu Nhã lập tức quát to, nhanh chóng chạy tới bên đó.
- Bên kia còn có!
Thiên Hà lần nữa hô to, bên phải bầu trời bên kia, một Hỏa Kỳ Lân to lớn cũng thế bay lên.
- Thật tốt quá, sư huynh cũng tới, tôi qua bên kia!
Hiên Viên Phiêu Nhi lập tức vui mừng, nhanh chóng vọt tới chỗ Hiên Viên Thác.
- Thiên Hà, em đi theo Tiểu Nhã đi qua đón Tiêu Du, anh đi theo tiểu nha đầu Hiên Viên Phiêu Nhi này, một lát nữa tụ hợp với nhau!
Tần Thiên nhìn Thiên Hà nói, rất nhanh bay theo sau Hiên Viên Phiêu Nhi đến bên kia, Thiên Hà cũng thế hướng phía Triệu Tiểu Nhã bay đi.
Tần Thiên đi theo đằng sau Hiên Viên Phiêu Nhi, rất nhanh liền thấy được Hiên Viên Thác ở phái xa, đang đứng trên mặt đất.
- Sư huynh!
Hiên Viên Phiêu Nhi hô lớn, rất nhanh đáp xuống, Tần Thiên theo sát lấy, đã rơi vào trước mặt Hiên Viên Thác.
- Rốt cuộc cũng tìm được huynh rồi, dọa chết ta!
Hiên Viên Phiêu Nhi mừng rỡ nhìn Hiên Viên Thác nói.
- Hiên Viên huynh, không có sao chứ!
Tần Thiên nhìn xem Hiên Viên Thác cười nói.
- Không có việc gì, tôi một mực tìm mọi người, mọi người đều không có sao chứ!
Hiên Viên Thác hỏi.
- Đều không có việc gì, đi thôi, chúng ta đi sang bên kia, cùng bọn họ tụ hợp trước!
Tần Thiên nói, nói xong ba người Tần Thiên liền hướng về phía bọn người Thiên Hà bay đi, đám người Thiên Hà cũng đang bay tới Tần Thiên bên này, mọi người tụ họp lại với nhau, rốt cục tất cả cũng bình an vô sự, mọi người đều thở dài một hơi. ...