- Cậu nói cái gì, toàn bộ phân điện của Âm Dương Thần Giáo đều đã bị tiêu diệt?
Hiên Viên Thác kinh ngạc nhìn Tần Thiên hỏi, hắn ở trong sa mạc lâu như vậy đều chưa từng gặp được một người, đương nhiên không biết chuyện này.
- Ừm, đều bị tiêu diệt, cho nên chúng ta có thể đi trở về rồi!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Thác nói.
- Hì hì, em có thể trở về đi tắm rửa nước nóng, ăn được đồ ăn vật rồi!
Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nói, trong sa mạc không có một chút nào thú vị, vừa lo lắng bị giết, mỗi ngày lại chỉ ăn lương khô. Hơn nữa làn da lại bị ảnh hưởng xấu, do khí hậu hanh khô ở đây, đối với người phụ nữ mà nói, đây là một chuyện bết bát nhất.
- Tất cả phân điện của Âm Dương Thần Giáo đều đã bị tiêu diệt, chúng ta hãy sớm quay trở về!
Tiêu Du nói, mọi người nhất trí tỏ vẻ đồng ý, lập tức bay đi, bay ra khỏi sa mạc này. ...
Sắc trời rất nhanh đã tối sầm xuống, mọi người cần phải đẩy nhanh tốc độ, trong trời tối sau hai giờ, rốt cục bọn họ đã đi ra khỏi sa mạc, đi vào bên trong một thị trấn có tên là Thanh Hải, tìm một chỗ nghỉ, tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.
Bôn ba mấy giờ, mọi người vừa mệt vừa đói, hỏi bà chủ khách sạn, ở gần đây có quán ăn nào hay không. Đến nơi bọn họ chọn đồ ăn đặc biệt nhất và một cái nồi lẩu.
- Chủ quán, phiền ông nhanh một chút, cảm ơn!
Tiêu Du hướng về phía chủ tiệm nói, chủ tiệm nhìn thấy mỹ nữ mở miệng, vô cùng sảng khoái, liên tục mở miệng cam đoan, chỉ chốc lát liền bắt đầu mang thức ăn lên.
Đồ ăn tại đây đều là món lẩu, đồ ăn dùng dê bò thịt là chính, bơ trà, phô mát, toàn bộ đều phối hợp với ớt, còn có Coca cola, khiến bọn người Triệu Tiểu Nhã vô cùng thích thú. Nguyên một đám đối với đồ ăn cay thì cực kỳ yêu thích, đồ ăn vừa lên nguyên một đám không thể chờ đợi được nữa bắt đầu ăn, vừa ăn hít hà, thời tiết lạnh ăn lẩu thật sự là một sự hưởng thụ rất lớn.
Hiên Viên Thác lấy hầu nhi tửu của mình ra, phân cho mọi người một ít vừa ăn vừa nhắm rượu.
- Thật sự là ăn quá ngon!
Triệu Tiểu Nhã nhịn không được nói, bờ môi cay đều đỏ bừng, mọi người nhìn thấy đều cười to.
Xung quanh rất nhiều người đều quay đầu nhìn một đám người ngoại lai Tần Thiên, nhìn thấy được bốn mỹ nữ tuyệt sắc, cả đám mắt đều phát ra tia sáng.
- Nào, chúng ta cạn một chén, chúc mừng tất cả đều chiến thắng trở về!
Tần Thiên giơ ly lên nhìn mọi người, mọi người lập tức cùng nhau nâng chén, cười lớn, cụng ly, sau đó ùng ục uống hết, phát ra tiếng vang chậc chậc, cực kỳ sảng khoái.
Bữa cơm này tổng cộng ăn hết hơn ba tiếng, nguyên một đám bụng đều tròn vo, đỏ bừng cả khuôn mặt, đều uống say. Ngoại trừ Hiên Viên Thác ra tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng, bởi vì toàn bộ hầu nhi tửu của hắn đều bị Tần Thiên vô sỉ cưỡng ép lấy ra chia hết.
- Hiên Viên huynh, huynh giống như đang không vui, có tâm sự gì sao?
Tần Thiên biết rõ còn cố hỏi, dẫn tới mọi người lại một hồi cười to.
- Chủ quá, hết bao nhiêu tiền?
Tần Thiên hướng về phía chủ quán hô.
- Tổng cộng là 506 tệ, đưa 500 là được rồi!
Chủ quán đi tới nói, mọi người nghe thấy đều choáng váng, sao mà rẻ như vậy, bữa tiệc này nếu tại thành phố Quang Châu đoán chừng 4000-5000. ở chỗ này rõ ràng chỉ 500, thật sự quá rẻ.
- Cho ông, không cần thối lại!
Tần Thiên lấy ra tờ tiền mặt một ngàn, nhét vào trong tay chủ quán, sau đó đứng dậy rời đi, chủ quán hưng phấn vội vàng nói lời cảm tạ.
Ăn cơm xong, mọi người trở về khách sạn, chuẩn bị tắm rửa ngủ nghỉ, ngày hôm sau đi vào thành phố lớn mua vé máy bay quay trở về thành phố Quang Châu.
Giờ phút này, hơn mười người địa phương lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, nguyên một đám trong tay đều cầm dao găm, đi theo mọi người tới một chỗ vắng vẻ một chút, trực tiếp vây quanh sáu người bọn họ.
- Không được nhúc nhích, đem tiền trên người đều lấy ra hết, bốn người các cô, đi theo chúng tôi, nhanh lên, nếu không sẽ giết tất cả!
Một tên ăn cướp thô lỗ hướng về phía mọi người sai bảo.
Bọn họ nhìn thấy thì kinh ngạc, còn có người dám ăn cướp của bọn họ, nhìn nhau xem xét, tất cả đều phá lên cười, khiến cho bọn ăn cướp rất buồn bực, đám người này cảm thấy choáng váng.
- Nhanh lên, nếu không đâm chết bọn bây!
Tên ăn cướp kia lặp lại một lần nói.
- Thật đáng ghét!
Tần Thiên nói, nói xong vung tay lên, lập tức những tên này phát hiện bản thân không thể cử động, thân thể giống như bị cái gì đó chế trụ.
- Cho các ngươi mát mẻ... mát mẻ!
Tần Thiên cười xấu xa nói, vung tay lên, đám người này toàn bộ bay đến góc tường, đứng vững dính vào tường, quần áo trên người toàn bộ bị xé nát, trơn bóng, gió lạnh thổi qua, nguyên một đám bị lạnh làm phát run, toàn thân đều nổi da gà.
- Mày... Mày đã làm gì bọn ta, ma quỷ, mau thả bọn tao ra!
Tên ăn cướp kia hoảng sợ nói, gió lạnh giống như dao găm cạo trên người của bọn hắn, đông lạnh khiến cho bọn hắn toàn bộ đều sắp chết lạnh.
- Đâu có làm gì, giúp bọn mày hưởng thụ điều hòa một chút!
Tần Thiên nói, sau đó mọi người rời đi.
Đám người kia ở sau lưng một hồi hoảng sợ, cầu xin tha thứ.
Người đi ngang qua nhìn thấy hết thảy còn tưởng rằng hoạt động nghệ thuật, nhao nhao lấy điện thoại di động ra quay chụp. Đối với bọn họ ngay thời tiết lạnh như thế biểu diễn chuyên nghiệp, tỏ vẻ vô cùng bội phục. Đám ăn cướp nhục muốn chết, ăn cướp không được gì, ngược lại bị xé bỏ quần áo, dính cứng ở trên vách tường để cho mọi người đi qua đều nhìn thấy.
- Mau thả tôi ra!
- Mẹ ơi, nhanh tới cứu con!
- Mẹ ơi, trời đất ơi, chúa ơi, nhanh tới cứu bọn tôi!...
Ngày hôm sau.
Tần Thiên từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, nhìn Thiên Hà trơn bóng bên cạnh, một hồi hưng phấn, thò tay sờ lên trên người cô ấy.
- Đáng ghét, để người ta ngủ!
Thiên Hà bị đánh thức, nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, ngoài miệng nói như vậy, nhưng người lại trực tiếp bò lên trên người Tần Thiên, nam lên nữ xuống.
- Hắc hắc, em cũng không phải rất muốn sao, anh là vì thỏa mãn em thôi!
Tần Thiên nói xong một tay kéo Thiên Hà đặt ở bên dưới, đẩy mạnh một cái, Thiên Hà lập tức phát ra tiếng kêu thoải mái.
- Em muốn ở phía trên!
Thiên Hà nói, nói xong nghiêng người, một lần nữa nằm ở trên người Tần Thiên, ổn định bờ môi Tần Thiên, tiến công.
Trong phòng, truyền đến một hồi tiếng vang, tiếng kêu hưng phấn. ...
Tần Thiên và Thiên Hà trên giường phấn đấu hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại, Thiên Hà thoải mái một điểm khí lực đều không có, nằm sấp tựa vào bên người Tần Thiên, vẻ mặt mê ly.
Tần Thiên thò tay lấy điện thoại di động của hắn ra, nhìn thấy có tín hiệu, liền gọi điện thoại cho Mị Ảnh.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy.
- Có chuyện gì?
Giọng nói của Mị Ảnh vang lên, so với âm thanh vô cùng lạnh như băng trước kia, hiện tại ôn nhu rất nhiều.
- Hắc hắc, mỹ nữ, có nhớ tôi hay không!
Tần Thiên cười tủm tỉm nói.
- Có quỷ mới nhớ cậu, chuyện gì, nói mau, tôi đang bận rất nhiều việc!
Mị Ảnh ở bên kia nói.
- Như vậy sao, vậy cô làm đi, cô làm nhanh lên!
Tần Thiên nói, nói xong muốn cúp điện thoại.
- Đừng, cậu nói mau!
Mị Ảnh ở bên kia vội vàng nói, cô ấy biết rõ Tần Thiên chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ điện thoại cho mình, nhất định là có chuyện gì.
- Cô không phải đang bề bộn nhiều việc sao?!
- Nói mau, tên khốn nạn!
Mị Ảnh khó chịu mắng nói.
- Ha ha ha... !
Tần Thiên phá cười lên, sau đó nói:
- Trong sa mạc Ca Mã kiền, ở phía bắc có một xác chiếc phi thuyền ngoài hành tinh. Cô thông báo cho quốc gia đến thu thập, nghiên cứu thấu triệt, cái đó có trình độ khoa học kỹ thuật so với chúng ta phát triển hơn nhiều thế kỷ!
Nói xong, Tần Thiên cúp máy... ...