Tên đàn ông ngậm điếu thuốc rõ ràng ở trước mặt Tần Thiên không kiêng nể gì, cả gan đùa giỡn nữ nhân của hắn. Tần Thiên lập tức giận dữ:
- Mẹ nó, nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám đùa giỡn, lão tử không giết chết ngươi thì không được.
Tần Thiên chuẩn bị động thủ, nhưng bị Hàn Thi Vũ ngăn cản lại, ý muốn để cô ấy tự giải quyết.
- Muốn tôi hôn anh đúng không?
Hàn Thi Vũ nhìn tên đàn ông ngậm điếu thuốc cười híp mắt nói.
- Đương nhiên, nếu cô để cho mấy người bọn tôi sờ cô, bọn tôi sẽ tha cho mọi người, toàn bộ có thể đi qua... Ha ha ha... !
Tên đàn ông này nói xong lập tức đắc ý cười phá lên, mặt khác hai tên còn lại cũng thế nhao nhao cười phá lên.
Hàn Thi Vũ nhìn tên đàn ông trước mặt, nhanh chóng ra tay, một tay trực tiếp chụp lấy cái cằm của hắn, bắt lấy. Cô ấy vừa dùng lực nhẹ, đơn giản đã có thể mở toét miệng của hắn ra, điếu thuốc liền rớt xuống. Hàn Thi Vũ khoát tay, nhanh chóng tiếp được, sau một khắc, trực tiếp cầm lấy điếu thuốc lá, quay đầu đóm thuốc nóng đỏ vào bên trong đầu lưỡi của hắn.
- A!
- A... !
Điếu thuốc lá nóng đỏ nằm trên đầu lưỡi của hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn lập tức hét thảm lên. Tên đàn ông đó vội vàng thò tay chộp lấy Hàn Thi Vũ, nhưng là Hàn Thi Vũ nhanh hơn, mạnh mẽ nhấc chân lên, liền đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn.
- Bành!
- A... !
Tên đàn ông háo sắc đó cực kỳ đau đớn, theo phản xạ lập tức khép lại chân, ngã quỳ trên mặt đất. Hàn Thi Vũ buông lỏng tay, hắn vô cùng đau nhức bắt đầu không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, sắc mặt một mảnh trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, giống như vừa mới bị thiến.
Sự việc diễn ra chỉ hơn mười giây, vô cùng nhanh, khiến cho hai tên còn lại ở bên cạnh nhìn thấy đều sợ choáng váng, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
- Mẹ kiếp, con đàn bà chết tiệt, dám ra tay đánh bọn ta, tao giết chết mày!
Hai tên đàn ông còn lại lập tức lao đến chỗ Hàn Thi Vũ, Hàn Thi Vũ trực tiếp xông tới, rất nhanh giơ chân lên.
- Bành!
- Bành!
Hàn Thi Vũ hai chân đá thật mạnh vào hạ bộ của hai tên ngu dốt kia, hai tên đó trực tiếp té ngã trên mặt đất, muốn hôn mê bất tỉnh, cảm giác cực kỳ đau đớn nói không ra lời, tròng mắt trợn thật to, gần như muốn lồi ra ngoài.
Người của đoàn xe phía sau chứng kiến cô chủ của bọn họ mạnh bạo như thế đều choáng váng.
- Hừ!
Hàn Thi Vũ nhìn ba tên côn đồ nằm trên mặt đất hừ lạnh một tiếng, lập tức một cước đá bay mấy tên cản đường này qua một bên, rồi lập tức lên xe. Tần Thiên cũng lên xe, khởi động xe chạy về phía thôn Trần gia bên trong.
Đoàn xe lần nữa tiến lên, trận phong ba nhỏ này cứ như vậy đi qua.
Một hồi sau, xe đã đi vào bên trong thôn Trần gia, tại đây phong cảnh cực kỳ đẹp, khai phát đặc biệt tốt, đều chuẩn bị cho hoạt động du lịch, chỉ tiếc không có bất kỳ du khách nào. Bởi vì tuy rằng ở đây khai phát vô cùng tốt, nhưng không nổi danh, cho nên không có nhiều người biết đến, đều là người trong thôn khai phát, không có thực hiện tuyên truyền.
Lúc này đây tổ biên kịch tới nơi này quay phim, đầu tiên là bởi vì nơi này đáp ứng nội dung cốt truyện cần, thứ hai là bí thư chi bộ của thôn này có ký hợp đồng với bọn họ. Đoàn làm phim sẽ miễn phí giúp bọn họ tuyên truyền, nhưng trong thôn phải ra sức lao động hỗ trợ tổ biên kịch quay phim, dù sao trong núi có rất nhiều điều chưa quen thuộc, nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của thôn dân bản xứ mới được.
Bí thư chi bộ của thôn biết rõ hôm nay tổ biên kịch sẽ đến, cho nên đã sớm tổ chức những người trẻ trung cường tráng có sức lao động và phụ nữ trong thôn đi ra nghênh đón. Nhìn thấy đoàn xe làm phim đã tới, bí thư chi bộ lập tức dẫn người chạy ra đón chào.
- Hàn tổng, Lâm tổng, mọi người đã tới, chỗ ở chúng ta đều sắp xếp xong xuôi, mọi người đã đi đường xa vất vả, trước tiên ngồi xuống uống nước, nghỉ ngơi một chút đi!
Bí thư chi bộ Trần gia nhìn Hàn Thi Vũ và Lâm Hiểu Di khách khí nói, dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn cực kỳ chất phác.
- Chi phải phiền phức như vậy, Chu bí thư!
Lâm Hiểu Di cười nói.
- Không đâu, không đâu, không gì phải khách khí, mời!
Chu bí thư vội vàng nói, mọi thứ đều là hy vọng cho tương lai của thôn bọn họ, tuyệt đối không thể đắc tội.
- Tất cả mọi người xuống xe, đem toàn bộ thiết bị chuyển xuống xe, cất kỹ, sau đó tất cả mọi người đều tới họp, phân phó nhiệm vụ!
Hàn Thi Vũ nhìn tổ đạo diễn phía sau và người của những tổ khác hô to, thần sắc nghiêm túc, ngôn ngữ giỏi giang, rất có một bộ dạng của nữ tổng giám đốc.
Nguyên một đám nghe được rất nhanh đem thiết bị các loại chuyển xuống xe, bí thư chi bộ vội vàng gọi những người trong thôn đến giúp khuân đồ. Ông ấy thì dẫn bọn người Tần Thiên đi vào ủy hội của thôn, chỗ đó là nơi lớn nhất, họp mới có không gian.
- Tần Thiên, chúng ta đi qua bên kia xem một chút đi, chỗ đó giống như có một đập chứa nước, chúng ta đi câu cá đi!
Hiên Viên Phiêu Nhi chỉ vào phía xa nói, ở đâu có một cái đập ngăn lũ lụt.
- Trời lạnh như vậy ở đâu có cá, chúng ta đi chèo thuyền cũng không khác lắm!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi nói.
- Vậy cũng tốt, đi thôi!
Hiên Viên Phiêu Nhi nói xong lập tức kéo Tần Thiên đi, Tần Thiên đến nói với Hàn Thi Vũ một tiếng, sau đó cùng với năm người Tiêu Du, Thiên Hà, Hàn Thi Vũ còn có Triệu Tiểu Nhã cùng nhau đi ra đập chứa nước.
Đập chứa nước này vô cùng lớn, nằm kéo dài vài toà núi, giống như một đầu con sông lớn. Mùa này, hồ nước rất lạnh, ngẫu nhiên có trận trận gió nhẹ thổi qua, tạo nên vô vàng gợn nước.
- Nhìn xem, Tần Thiên ca ca, chỗ đó có thuyền, chúng ta đi xem thử!
Triệu Tiểu Nhã chỉ vào vùng nước cạn phía xa bên cạnh đập chứa nước hô, có một chiếc thuyền nhỏ đang neo ở đó. Bọn người Tần Thiên nhanh chóng đi đến chỗ chiếc thuyền phía trước.
- Các vị, đợi một tý, không nên lên đập chứa nước, không an toàn!
Âm thanh của Bí thư chi bộ từ phía sau vang lên, Tần Thiên quay đầu lại, nhìn thấy Chu bí thư không kịp thở vội vã chạy tới.
- Làm sao vậy?
Tần Thiên nhìn bí thư chi bộ nghi ngờ hỏi.
- Đập chứa nước này nước rất sâu, mọi người là người bên ngoài tới, chưa quen thuộc nơi này, không đi thì tốt hơn, miễn cho té xuống, ai cũng không thể cứu được!
Bí thư chi bộ của thôn thở hổn hển, khuyên can bọn người Tần Thiên nói.
- Không có việc gì, sẽ không sao đâu!
Tần Thiên nói.
- Hay là đừng đi, cùng tôi quay trở lại trong thôn đi, ở đây thật sự rất nguy hiểm, nếu mọi người gặp chuyện không may sẽ không tốt!
Bí thư chi bộ lôi kéo tay của Tần Thiên nói, bộ dáng vô cùng gấp gáp, Tần Thiên vô tình cảm thấy rất nghi hoặc.
- Chu bí thư, xem bộ dạng của ông giống như rất bất an, không giống như lo lắng chúng ta té xuống, ngược lại giống như đang lo lắng cái gì khác!
Tần Thiên nghi hoặc nhìn bí thư chi bộ nói.
- A... Nào có, chỉ là lo lắng mọi người sẽ té xuống mà thôi, chỉ có vậy thôi chứ không có gì khác cả!
Chu bí thư vội vàng nói.
Tần Thiên nhìn bí thư chi bộ, lại gần ông ấy nói:
- Chết sao?
- Không phải... Đúng là... !
Bí thư chi bộ khẩn trương nói, Tần Thiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào ông ấy, trong nội tâm của ông ấy một hồi hốt hoảng.
- Chu bí thư, ông hãy nói sự thật đi, nếu ông không nói, chúng ta sẽ không ở chỗ này quay phim nữa!
Tần Thiên trực tiếp uy hiếp bí thư chi bộ.
Chu bí thư nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, nhìn Tần Thiên một hồi, mặt lộ vẻ khó khăn, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Bên trong đập chứa nước này có quỷ nước, mấy ngày hôm trước trong thôn có hai đứa trẻ mất tích ở chỗ này!