Tần Thiên đi ra bên ngoài, đã là buổi sáng ngày hôm sau, vừa ra tới đã ở ngay tại trong phòng của Tiêu Du và Thiên Hà, hai người vẫn còn đang ngủ, nhưng Tần Thiên vừa ra tới, đã đánh thức hai người bọn họ.
Tần Thiên dứt khoát không đi, trực tiếp nằm xuống chính giữa hai người, thò tay sờ soạng trên thân thể của hai người bọn họ. Tiêu Du và Thiên Hà cũng chỉ ăn mặc áo ngủ hơi mỏng, như không có tác dụng che chắn, tay vừa vào cảm giác giống như không có mặc quần áo.
- Tu vi của em đã tăng trưởng!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên giật mình nói, thò tay đem tay của Tần Thiên từ trên người cô ấy lấy ra.
- Sáu sao cấp năm, anh đã tăng lên một bậc!
Thiên Hà nhìn Tần Thiên rất là giật mình, hô to.
- Ừm, có chút tăng lên!
Tần Thiên nhìn hai người Thiên Hà cười nói, hôn lên miệng của mỗi người một cái, tay lại bắt đầu xằng bậy.
- Lão bà, bây giờ ta đã đạt cảnh giới sáu sao cấp năm, em không phải đối thủ của ta. Hắc hắc, chúng ta có thể làm cái kia rồi!
Tần Thiên cười híp mắt nhìn Tiêu Du nói, thân thể khẽ động, lập tức muốn đặt lên trên người Tiêu Du, nhưng lại bị Tiêu Du tránh né, cả người vòng quanh chăn rơi xuống mặt đất.
- Hắc hắc, vẫn còn không được, tuy là chúng ta cùng một cái cảnh giới, nhưng em còn không phải đối thủ của chị!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên, vẻ mặt giảo hoạt, lập tức đem chăn ném trở về, lay động thân thể, cả người nhanh chóng phủ thêm một cái áo khoác ngoài, đem chiếc nhẫn ném cho Tần Thiên, lập tức đi ra bên ngoài.
Tần Thiên mang vẻ mặt phiền muộn, thầm nghĩ:
- Tiêu Du cũng quá không có lòng nhân hậu, luôn không cho mình.
Nhìn sang Thiên Hà bên cạnh, Tần Thiên cười hắc hắc, một cái xoay người đã đè lên.
- Đáng ghét, không, sẽ bị người khác phát hiện... A... A... Ưm... !
Thiên Hà còn chưa kịp nói xong, bờ môi đã bị Tần Thiên ngậm chặt, quần áo trên người bị Tần Thiên vén lên, một cái đại thủ đã chui vào trong quần Thiên Hà, Thiên Hà lập tức đã mất đi sức chống cự. ...
Hai người hỗn chiến hơn một giờ, rốt cuộc mới ngừng lại, Thiên Hà mệt mỏi đều không còn khí lực, ghé vào trên người Tần Thiên không muốn nhúc nhích. Tần Thiên thì đã vô cùng đói bụng, ngày hôm qua vội vã đi mở tiểu thế giới, cả một ngày đều chưa ăn cái gì.
- Em cứ ngủ một lát, anh đi tìm ít đồ ăn trước!
Tần Thiên nhìn Thiên Hà nói, lập tức đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra bên ngoài.
Vừa đi ra ngoài Tần Thiên liền nhìn thấy Hiên Viên Phiêu Nhi cũng từ trong phòng bên cạnh đi ra. Cô ấy nhìn thấy Tần Thiên thì bỗng nhiên sắc mặt trở nên ửng đỏ, bởi vì nơi này cách âm hiệu quả cũng không tốt lắm, Tần Thiên và Thiên Hà có động tĩnh lớn như vậy, Hiên Viên Phiêu Nhi nghe thấy rất rõ.
- Tên háo sắc!
Hiên Viên Phiêu Nhi đi tới nhìn Tần Thiên một cái, khinh bỉ nói, thò tay bắt lấy tay của Tần Thiên. Từ khi từ trong sa mạc Ca-ra Mã kiền về sau, Hiên Viên Phiêu Nhi có thói quen cầm lấy tay của Tần Thiên, bất luận đi đến nơi nào đều là như vậy. Giống như lúc trước một mực cầm lấy tay của Hiên Viên Thác, giống như Tần Thiên trở thành Hiên Viên Thác.
- Đi, tiểu nha đầu, chưa từng nghe qua cổ ngữ sao, nam nhân không sắc, nữ nhân không yêu!
Tần Thiên nói chuyện phiếm.
- Nào có cổ ngữ hạ lưu như vậy, tôi khinh!
Hiên Viên Phiêu Nhi phun một ngụm nước bọt vào Tần Thiên.
Sau đó hai người đi ra bên ngoài, tất cả người của tổ biên kịch cũng đã đi ra, đang rửa mặt, chuẩn bị khởi công. Tần Thiên và Hiên Viên Phiêu Nhi cũng đi rửa mặt, sau đó cùng với hai người Hàn Thi Vũ và Lâm Hiểu Di đi ăn điểm tâm.
- Không hay rồi, giám đốc Hàn, một số thiết bị trên xe của chúng ta không thấy đâu!
Đang ăn, một nhân viên công tác vội vàng chạy tới, nhìn Hàn Thi Vũ sốt ruột nói.
- Cái gì... Sao, chuyện gì xảy ra, dẫn tôi đi xem!
Hàn Thi Vũ nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, hôm nay là ngày đầu tiên khởi công, mà thiết bị đã không nhìn thấy.
- Chúng ta có một bó lớn cáp điện còn có đèn các loại thiết bị toàn bộ để trong xe bây giờ đã không nhìn thấy nữa, cửa xe cũng có dấu vết bị cạy mở!
Nhân viên kia vừa đi vừa nói, dẫn theo Hàn Thi Vũ rất nhanh đi ra xe.
Tần Thiên và Hiên Viên Phiêu Nhi vội vã đi tới bên đó. Chiếc xe lớn nhất bên kia, cửa phía sau đã bị người nào đó cô tình cạy mở, đồ vật bên trong thiếu đi hơn phân nửa.
Bọn người Hàn Thi Vũ liền triệu tập hết thảy mọi người, hỏi bọn họ đêm qua ai chịu trách nhiệm trông coi. Kết quả tất cả đều lắc đầu, buổi tối hôm qua bí thư chi bộ nói với mọi người ở đây rất an toàn, không cần trông coi, cho nên toàn bộ mọi người đều đi ngủ, không có ai chịu trách nhiệm trông coi thiết bị.
Lâm Hiểu Di nhanh chóng gọi người đi gặp bí thư chi bộ cho gọi ông ấy đến.
- Chuyện gì vậy, Lâm tiểu thư!
Chu bí thư nhìn thấy cả đám vây ở một chỗ nhìn ông ấy, có chút khẩn trương, không biết là chuyện gì đã xảy ra.
- Đồ đạc của chúng tôi đã bị trộm, ông xem, cửa xe bị người khác cạy mở, đồ vật bên trong cũng không thấy, không có cách nào quay phim. Ông nói làm sao bây giờ, Chu bí thư!
Lâm Hiểu Di nhìn Chu bí thư giọng nói nhẹ nhàng, biểu hiện ra vẻ gió êm sóng lặng, kì thực trong nội tâm đã vô cùng nổi giận.
Bởi vì rất rõ ràng cũng có thể thấy được, đồ vật bên trong xe nhất định là bị người trong thôn trộm đi, người của tổ biên kịch là không thể nào trộm những vật này.
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi lập tức đi thăm dò, cô chờ tôi một lát!
Chu bí thư mồ hôi lạnh đều ứa ra, trong nội tâm mắng to:
- Mẹ nó, khốn nạn, vất vả mới mời tới một tổ tuyên truyền, người trong thôn loại ngu dốt đi trộm đồ của người ta, đây là muốn chết hay sao?!
Bí thư chi bộ lập tức là thông cáo cho toàn bộ người trong thôn, lập tức đến cửa thôn tập hợp, thẩm vấn nguyên một đám, cực kỳ khó chịu.
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đã đến cửa thôn, bí thư chi bộ bắt đầu dò la, thẩm vấn, cả đám đều tỏ vẻ không có trộm lấy.
- Bí thư, chạng vạng tối ngày hôm qua tôi nhìn thấy bọn người Nhị Lạt Tử đi dạo bên cạnh chiếc xe, không biết có phải là nhóm của nó làm hay không?
Một người nông phu đi tới nhìn Chu bí thư nói.
- Ông chắc chắn không?!
Chu bí thư lập tức hỏi.
- Chắc chắn, tôi còn đi đến hỏi bọn chúng đang làm gì, bọn chúng nói nhìn xem trong thành phố có đồ chơi mới lạ gì, sau đó rời đi!
Người nông phu nói.
- Mẹ nó, đúng là mấy tên khốn kiếp kia làm, cả ngày chơi bời lêu lổng không đi làm kiếm sống, chỉ lo đi trộm cắp của người khác. Tức chết tôi, đi, đi đến nhà Nhị Lạt Tử!
Chu bí thư giận dữ, tìm mấy người thôn dân, lập tức đi ra bên ngoài thôn, bọn người Nhị Lạt Tử kia cũng không phải sinh sống bên trong thôn.
Tần Thiên nhìn thấy, liền cùng với hai người Hàn Thi Vũ và Hiên Viên Phiêu Nhi đi tới.
Một đoàn người đi không bao xa đã nhìn thấy một cái nhà ngói nằm ở bên cạnh đường cái, theo như lời Chu bí thư nói đó chính là nhà của Nhị Lạt Tử.
Mọi người rất nhanh đi tới cửa nhà của Nhị Lạt Tử, hai người trẻ tuổi đang từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Chu bí thư và bọn người Tần Thiên, lập tức sắc mặt đại biến. Tần Thiên nhìn thấy người này lại là hơi có chút kinh ngạc, lộ ra vẻ không như mong đợi.
Hai người kia lại là hai tên ngày hôm qua chặn đường bọn người Tần Thiên muốn thu phí qua đường.
Hai thằng này lập tức quay người chạy vào trong nhà, khóa cửa lại, hiển nhiên là trong nội tâm có điều xấu, lần này đồ vật hơn phân nửa chính là nhóm hắn trộm.
- Khốn nạn, Nhị Lạt Tử, mở cửa cho tôi!
Chu bí thư mãnh liệt đấm vào cửa, hô lớn...