Chu bí thư mãnh liệt gõ cửa, nhưng Nhị Lạt Tử ở bên trong vẫn không chịu mở cửa.
- Để tôi!
Tần Thiên nhìn Chu bí thư đạo, đi tới trước cửa, trực tiếp vung chân một cước đạp tới.
- Rầm ầm!
Lập tức cửa gỗ bể nát bấy, mấy người Chu bí thư bị hù mặt mũi trắng bệch. Nhưng sắc mặt Tần Thiên không hề thay đổi, dẫn theo hai người Hàn Thi Vũ xông thẳng vào trong nhà.
- Cậu làm gì vậy, đạp nát cửa nhà của tôi, coi chừng tôi báo công an bắt cậu!
Hai người trong nhà nhìn thấy ba người Tần Thiên đi tới khẩn trương nói. Nhất là khi nhìn thấy Hàn Thi Vũ, lập tức mất tự nhiên vội gấp rút hai chân, rất hiển nhiên chuyện ngày hôm qua khiến bọn hắn để lại ám ảnh rất lớn.
Tần Thiên nhìn tên kia, mở miệng nói:
- Làm gì thì mày hiểu rõ, lập tức đem cáp điện và những vật khác đã trộm được giao ra đây, bằng không đợi tao nổi giận thì mày sẽ nhận quả ngon để ăn!
- Nhanh lên!
Hàn Thi Vũ cũng lạnh lùng nói.
Hai tên kia mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng cũng không chịu thỏa hiệp, mà là nhìn ba người Tần Thiên nói:
- Muốn bọn tôi trả lại cũng được, bồi thường tiền thuốc men cho chúng ta, ba triệu, thiếu một phân đều không bàn nữa!
Ngày hôm qua những vật kia xác thực là bị đám người Nhị Lạt Tử trộm đi. Bởi vì ngày hôm qua không có thu được phí qua đường, mà còn bị đánh cho một trận, vì vậy Nhị Lạt Tử liền muốn trả thù bọn người Tần Thiên, nên quyết định trộm đi thiết bị của bọn người Tần Thiên, áp chế Tần Thiên.
- Má nó, tao đánh chết mày tên khốn nạn này!
Chu bí thư nghe được cực kỳ nổi giận, liền phóng đến bên cạnh hai thằng kia, nhưng bị Tần Thiên ngăn cản.
- Tao không cho bọn mày cơ hội nào nữa!
Tần Thiên nhìn hai tên kia thản nhiên nói.
- Ở nhà tao mà bọn mày còn giở giọng công tử tiểu thư, ở đây cũng không phải là thành phố của bọn mày. Nếu mày dám ra tay với tao, tao sẽ cho bọn mày ăn đạn, tiễn bọn mày đi đoàn tụ với ông bà tổ tiên!
Tên nhãi kia nói xong từ dưới đáy ghế sô pha bên cạnh trực tiếp móc ra một khẩu súng hơi, chỉ vào mặt Tần Thiên, cực kỳ hung hăng càn quấy.
Chu bí thư chứng kiến, lập tức sắc mặt đại biến, hướng về phía hắn quát:
- Nhị Lạt Tử, tàng trữ súng ống là phạm pháp, lập tức bỏ xuống cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, cho cậu ngồi tù!
- Ông im đi, ông già chết tiệt. Thằng này ở chỗ này hù dọa tôi, chọc giận tôi, thì tôi bắn nó!
Nhị Lạt Tử nhìn Chu bí thư lạnh lùng nói, sau đó lại nhìn về phía Tần Thiên, mở miệng nói:
- Hoặc là xéo đi, hoặc là trả tiền thuốc, còn không cho mày nếm thử hương vị súng đạn!
- Thật sao, tao đây cũng muốn xem mày có dám nổ súng hay không, có bản lĩnh thì mày lại đây nổ súng bắn tao, bắn đi!
Tần Thiên một bước tiến lên, trực tiếp đem đầu đặt vào bên trên họng súng, mặt lộ dáng vẻ tươi cười nhìn Nhị Lạt Tử nói. Người ở chỗ này ngoại trừ Hàn Thi Vũ và Hiên Viên Phiêu Nhi, toàn bộ đều sợ hãi, Chu bí thư vội vàng đến ngăn cản Tần Thiên, nhưng là bị Hàn Thi Vũ ngăn lại.
Nhị Lạt Tử nhìn thấy vậy liền giật mình, không nghĩ tới Tần Thiên không muốn sống nữa. Hắn chỉ là hù dọa Tần Thiên một chút mà thôi, nào dám nổ súng, hơn nữa căn bản khẩu súng này chỉ đồ đã hư, căn bản không bắn được, đơn giản chỉ muốn hù dọa Tần Thiên.
- Mày không được ép tao à, tao cho mày biết, ép tao bắn đối với mày không có gì tốt, tao thật sự dám nổ súng!
Nhị Lạt Tử nhìn Tần Thiên khẩn trương nói.
Tần Thiên nhìn Nhị Lạt Tử, trực tiếp thò tay bắt lấy báng súng, một kéo, súng hơi đã nằm trong tay Tần Thiên. Tần Thiên cầm nó, trực tiếp đập mạnh lên người Nhị Lạt Tử. Ở giữa cái ót của hắn, lập tức cả người hắn đều nện vào trên nền đất, máu tươi rầm rầm chảy ra, tên còn lại nhìn thấy vậy liền muốn đánh về phía Tần Thiên, kết quả Tần Thiên cũng vậy cầm báng súng nện tới.
- Bành!
- Cờ-rắc!
- A!
Tên này thảm hại hơn, xương bả vai đều bị Tần Thiên đánh gãy, trực tiếp ngã trên mặt đất, đau nhức vô cùng, khiến hắn kêu la rên rỉ.
- Nói, giấu ở chỗ nào, nếu không tao sẽ giết chết bọn mày!
Tần Thiên nhấc chân giẫm lên ngực Nhị Lạt Tử, họng súng chỉa vào mặt của hắn, một bộ dáng như muốn đập vào hắn, dọa chết Nhị Lạt Tử, không nghĩ tới Tần Thiên lại ác như vậy.
- Ở sau núi, ở phía sau núi!
Nhị Lạt Tử vội vàng nói.
- Đứng lên, dẫn bọn tao đi!
Tần Thiên quát.
- Vâng dạ dạ!
Nhị Lạt Tử ôm đầu, vội vàng đứng lên, đi ra bên ngoài, Chu bí thư cũng vội vàng dẫn người đi theo.
- Đê tiện, không nên để bị đánh mới mở miệng!
Tần Thiên nhìn tên kia nằm trên mặt đất lạnh lùng nói, một tay cầm khẩu súng ném xuống đất, lập tức dẫn theo hai người Hàn Thi Vũ rời đi.
Bọn người Chu bí thư rất nhanh đã đem tất cả thiết bị mang theo trở về, hết thảy đã khôi phục lại bình thường, chuẩn bị bắt đầu quay phim.
Từ nhỏ Tần Thiên chỉ xem phim bộ trên màn ảnh, xem phim điện ảnh lại là lần đầu tiên, trong nội tâm hơi có chút hưng phấn.
- Thế nào, Tần Thiên, trang phục của tôi có đẹp hay không?
Trương Tử Nghiên ăn mặc quần áo cổ trang, đứng ở trước mặt Tần Thiên, có chút ngượng ngùng hỏi.
- Đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp, thật giống như tiên nữ!
Tần Thiên tán dương, Trương Tử Nghiên nghe được cực kỳ cao hứng, Triệu Tiểu Nhã bên cạnh cầm điện thoại ồn ào muốn Tần Thiên giúp cho cô ấy và Trương Tử Nghiên chụp ảnh chung.
Đang chụp, điện thoại của Tần Thiên vang lên, Tần Thiên lấy ra xem xét, là Mị Ảnh gọi điện thoại tới.
- Cô nàng này gọi điện thoại cho ta làm gì vậy?
trong nội tâm Tần Thiên thầm nghĩ, liền nhấn nút trả lời, đi ra bên ngoài.
- Này, người đàn bà chanh chua, nghĩ tới tôi nữa à?
Tần Thiên cười hì hì đùa giỡn nói.
- Cậu ở nơi nào?
Điện thoại bên kia, Mị Ảnh nghiêm túc hỏi.
- Tôi đang ở chỗ quay phim, như thế nào, cô muốn tới tìm tôi sao. Nhưng tôi đang rất bận rộn. Đương nhiên, nếu cô muốn đến làm ấm giường giúp tôi, tôi có thể miễn cưỡng tiếp nhận cô!
Tần Thiên tiếp tục đùa giỡn nói.
- Nơi đó ở chỗ nào, vị trí cụ thể, nói cho tôi biết, có việc muốn nói với cậu, nói qua điện thoại rất bất tiện!
Mị Ảnh nói.
- Được rồi, tôi đang ở trong Trần gia thôn, cô tới đây!
Tần Thiên nói.
- Tốt!
Mị Ảnh nói xong liền cúp máy, Tần Thiên nhìn điện thoại ngờ vực nghĩ:
- Không biết Mị Ảnh tìm mình có việc gấp gì, nghe nghiêm túc như vậy, sẽ không lại có nhiệm vụ gì muốn tìm ta làm đó chứ?! Mình cũng đâu có ở không, ở chỗ này mất hai ngày, sau đó còn phải đến Nhật Bản giúp Tây Đảo Hợp báo thù, làm sao có thời giờ làm những nhiệm vụ chó má này. ...
- Mẹ kiếp, chúng ta nhất định phải giết chết đám ngu dốt kia, rõ ràng khiến bờ vai và đầu của chúng ta đều đánh cho bị thương. Khốn nạn, không giết bọn nó, tao cũng không phải là Nhị Lạt Tử!
Trong phòng, Nhị Lạt Tử nhìn đứa còn lại hung hăng chửi bới.
- Đúng vậy, nhất định phải giết chết bọn nó, một đám người từ trong thành phố đến đây mà lại kiêu ngạo như vậy, không biết sống chết, lại đánh bị thương chúng ta. Mẹ kiếp, chỉ sợ cái tay này của tôi sẽ bị tàn tật, tranh thủ thời gian đi đến bệnh viện mới được!
Tên kia nằm trên mặt đất phẫn nộ nói.
- Đại Lưu vẫn còn nằm trong bệnh viện, chúng ta đi tìm Lôi ca, làm cho ít thuốc nổ, chúng ta cho đám tiểu tử bọn chúng toàn bộ nổ chết, sau đó chúng ta sẽ bỏ chạy. Khốn nạn!
Nhị Lạt Tử càng nói càng tức giận, dùng sức dậm chân.
- Đúng vậy, chỉ là bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện trước, mẹ nó!
Tên kia nằm trên mặt đất giãy giụa nói, hai người hắn và Nhị Lạt Tử thống khổ mà đi ra bên ngoài. ...