- Làm sao còn chưa tới vậy?!
Hàn Thi Vũ cứ nhìn vào điện thoại sốt ruột nói, vốn là buổi sáng hôm nay nhân vật nam chính đã có mặt. Bây giờ cũng đã hơn mười giờ, lại không đến, Hàn Thi Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, tất cả mọi người đều đang chờ hắn đến để bắt đầu quay phim.
- Làm sao vậy?
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Hàn Thi Vũ, rất là khó hiểu.
- Diễn viên đóng vai nam chính còn chưa tới, đã trễ giờ quay phim!
- Thì ra là như vậy, em gọi điện thoại hỏi xem, xem phải hay là không có chuyện gì thay đổi giữa chừng!
Tần Thiên đề nghị nói.
- Đã gọi rồi, một giờ trước nói là sẽ đến, đến bây giờ lại không thấy một bóng người đâu cả!
Hàn Thi Vũ nói, cô ấy đã gọi điện thoại bảy tám lần, luôn trả lời là rất nhanh sẽ đến, kết quả đến bây giờ còn chưa tới.
Vấn đề này Tần Thiên cũng không có biện pháp gì để giúp, đành phải cùng bọn người Hàn Thi Vũ ngồi đợi hơn một giờ, rốt cuộc cũng không tới, điện thoại gọi đến lại bị tắt đi, khiến Hàn Thi Vũ tức chết.
Không có biện pháp, nhân vật nam chính còn chưa tới, buổi diễn hôm nay không thể quay, đành phải lại để cho đạo diễn an bài trước buổi quay khác.
- Lẽ nào lại như vậy?!
Hàn Thi Vũ cực kỳ phẫn nộ.
Tần Thiên vội vàng ôm Hàn Thi Vũ vào người trong lòng, an ủi:
- Được rồi, lão bà, không nên tức giận, nổi giận sẽ không tốt cơ thể!
Hàn Thi Vũ cũng không muốn tức giận, nhưng là khống chế không nổi. ...
Rất nhanh, thời gian một buổi sáng đã trôi qua, bọn người Triệu Tiểu Nhã và Hiên Viên Phiêu Nhi vẻ mặt hưng phấn từ chỗ quay phim đi ra. Hai tiểu nha đầu nhàn rỗi không có việc gì trực tiếp chạy tới làm diễn viên quần chúng, cũng đã được một phen vui đùa thích thú.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi!
Hàn Thi Vũ nhìn hai người Tần Thiên nói, lập tức một đoàn người liền chuẩn bị đi ăn cơm trước. Đúng lúc này, ba chiếc xe hơi từ đằng xa đi tới, dừng lại đỗ xe bên cạnh.
Lập tức, cửa xe mở ra, hai chiếc xe trước sau đi xuống tám tên bảo vệ cường tráng cùng với những cô gái, chính giữa xe việt dã bên trong có một người đàn bà trang diễm đi xuống. Ngay sau đó là một nam một nữ đi xuống, nam mang kính râm, ăn mặc âu phục, rất là phong độ, nữ cũng mang kính râm, ăn mặc áo khoác ngoài, loã lồ một cặp ngực to lớn sinh động vô cùng, ôm lấy tay của người đàn ông, trên mặt bôi một lớp trang điểm dày cộm, nhìn thấy giống như là tô tường.
Ba người xuống xe, liền hướng phía bên này đi tới, tám tên bảo vệ thì bốn tên đi theo bảo hộ trước sau ba người, hai tên khác thì tuần tra xung quanh chiếc xe, còn đám con gái kia thì theo ở phía sau.
Khá lắm, phô trương quá lớn, giống như là hoàng đế đi du lịch. Hàn Thi Vũ nhìn thấy đám người đang đi tới lập tức sắc mặt đen lại, bởi vì người đàn ông đó đúng là nhân vật nam chính lần này. Hắn chính là nam diễn viên thần tượng của năm nay Sở Thăng, nghe tên đã thấy giống như súc sinh.
- Ai chà, Hàn tổng, thật sự xin lỗi nha, tiểu Thăng nói là trên đường phong cảnh không tệ, nên đã dừng lại ngắm cảnh một chút, cho nên đến muộn, cô không ngại chứ, ha ha!
Người đàn bà trang diễm kia nhìn xem Hàn Thi Vũ cười híp mắt nói, bà ấy là người đại diện Sở Thăng, tên là Hà Mụ Mụ, nghe giống như một tú bà.
- Hàn tổng, cô sẽ không so đo với tôi chứ, cô phải biết rằng, nếu không phải bởi vì Tử Nghiên là nhân vật nữ chính tôi cũng sẽ không tham gia, đồng ý đóng vai diễn này, hoàn toàn là đã cho cô mặt mũi rồi!
Tên Sở Thăng kia ôm phụ nữ, nhìn Hàn Thi Vũ vẻ mặt cao ngạo nói, một ánh mắt háo sắc quét tới quét lui trên người Hàn Thi Vũ, tay không ngừng sờ tới sờ lui trên mông của cô gái kia, làm cho cô gái đó một hồi kêu rên, ở tại chỗ bắt đầu gợi tình.
Người ở chỗ này nghe thấy trong nội tâm đều rất không thoải mái, Hàn Thi Vũ nhìn tên súc sinh Sở Thăng, trong nội tâm cực kỳ tức giận, nhưng vẫn cố kiềm nén xuống, thản nhiên nói:
- Sở Thăng, tôi tự nhiên sẽ không so đo với cậu, đến muộn không có việc gì, nhưng mà cậu cũng phải nói lời xin lỗi với mọi người, mọi người bởi vì chờ cậu mà đã chậm trễ cả một buổi sáng!
- Súc Sinh? Còn có loại tên này?
Tần Thiên nghe không khỏi lẩm bẩm một câu, tuy nhiên âm thanh không lớn, nhưng là vì không có người nói chuyện, tất cả mọi người đều nghe rành mạch.
Lập tức Sở Thăng bày ra vẻ mặt không vui nhìn sang Tần Thiên bên này.
- Phốc phốc! Tần Thiên ca ca, gọi là Sở Thăng, không phải Súc Sinh!
Triệu Tiểu Nhã bên cạnh e sợ thiên hạ sẽ loạn, bày ra bộ dạng cải chính, dẫn tới người bên cạnh một hồi bật cười.
- À, thì ra không phải là Súc Sinh, anh còn tưởng rằng có người thích được gọi là Súc Sinh!
Tần Thiên đáp lại nói, hai người bộ dạng kẻ xướng người hoạ, hiển nhiên là cố ý, lần nữa dẫn tới người bên cạnh phá lên cười.
- Cô xem một đôi tiện nam tiện nữ bọn họ làm nhục tôi!
Sở Thăng trong lòng khó chịu, chỉ vào hai người Tần Thiên và Triệu Tiểu Nhã nói. Triệu Tiểu Nhã nghe thấy lập tức đại hỏa, muốn ra tay giáo huấn tên khốn nạn này, nhưng lại bị Tần Thiên ngăn cản.
Sở Thăng nhìn hai người Tần Thiên, mặt đều đen, hắn ghét nhất chính là người gọi hắn là súc sinh. Sở Thăng nhìn Tần Thiên, lại nhìn sang Triệu Tiểu Nhã, còn có Hiên Viên Phiêu Nhi, lập tức con mắt sáng ngời, không nghĩ tới nơi đây rõ ràng còn có hai mỹ nhân xinh đẹp, nhất định phải làm thuộc về tay hắn.
Chỉ là bây giờ không phải là thời điểm ngắm nhìn mỹ nhân, một tên vô danh tiểu tốt Tần Thiên rõ ràng dám nói hắn là súc sinh, quả thực là muốn chết.
- Tiểu tử, lập tức nói xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu đẹp mắt!
Sở Thăng nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, hai tên bảo vệ bên cạnh lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt uy hiếp nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.
Hà Mụ Mụ nhìn Hàn Thi Vũ không vui mà nói:
- Người dưới tay cô như thế nào không hiểu chuyện như vậy, mau gọi hắn đến xin lỗi tiểu Thăng!
- Trực tiếp giáo huấn một lần mới được, dưới cô lại có hai người nhảm nhí như vậy!
Sở Thăng cũng nói.
Hàn Thi Vũ nhìn Hà Mụ Mụ và Sở Thăng, vẻ mặt cười lạnh:
- Hắn xin lỗi, cậu nhận nổi không?!
- Nực cười, hắn là ai, Thiên Vương lão tử sao, tôi chịu không nổi?! Lập tức xin lỗi!
Sở Thăng lần nữa quát.
Tần Thiên nhìn tên Sở Thăng này, sắc mặt lạnh nhạt, từ từ nói:
- Cậu thật sự muốn tôi nói xin lỗi sao?!
- Nói nhảm!
Sở Thăng lập tức nói.
- Được, vậy trước hết cậu nói xin lỗi với tất cả nhân viên tổ biên kịch, tôi sẽ xin lỗi cậu!
Tần Thiên thản nhiên nói, đúng lúc này, toàn bộ người của tổ biên kịch dường như cũng đã vây tới, nhìn xem đến cùng chuyện gì đã xảy ra.
Sở Thăng từ trước đến nay đều là cao cao tại thượng, như một tên hoàng đế, ỷ vào hiện tại hắn rất nổi tiếng, đi quay phim thường xuyên đến muộn là nhãn hiệu của hắn, là người cực kỳ kiêu ngạo, làm sao có thể cho xin lỗi những người này, đây là tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
- Nói xin lỗi cái gì, tôi tới nơi này quay phim đã cho bọn họ mặt mũi, nếu tôi không quay, bọn họ cũng còn chưa có cơm ăn. Xin lỗi, chê cười, tiểu tử, nói xin lỗi tôi, nhanh còn để tôi làm những chuyện khác!
Sở Thăng hung hăng càn quấy nói, không chút nào để ý đến ánh mắt của người trong tổ biên kịch. Người của tổ biên kịch nhìn thấy Sở Thăng hung hăng càn quấy như thế, trong nội tâm vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám nói gì, Sở Thăng là người mà bọn họ đều không dám đắc tội.
Tần Thiên chỉ muốn dạy dỗ tên kiêu ngạo Sơ Thăng, hắn không có ý định sẽ xin lỗi. Nếu không Tần Thiên sẽ không có cớ gì giáo huấn cái tên kiêu ngạo kia, dám liếc trộm nữ nhân của Tần Thiên, lại gây chuyện với hắn và Triệu Tiểu Nhã.
- Được rồi, quả nhiên là súc sinh, không hiểu được lễ nghĩa, tôi còn không muốn nhìn mặt cậu. Cậu không xin lỗi đúng không, vậy tôi không có lý do gì phải xin lỗi tên súc sinh như cậu, dù sao một loại súc sinh cũng nghe không hiểu tiếng người!
Tần Thiên mỉm cười nhìn Sở Thăng nói, nhân viên tổ biên kịch xung quanh nghe được ập tức cảm thấy cực kỳ thoải mái, Tần Thiên chửi rất giỏi, mắng thật hay.
Sở Thăng nghe xong những lời mắng nhiếc khó nghe của Tần Thiên, vô cùng tức giận, lập tức cả giận nói:
- Giáo huấn tên hung hăng kia cho tôi!
- Đánh chết bọn họ, dám chửi mắng cậu chủ của chúng ta!
Đám bảo vệ phía sau hô lớn.