Hai tên bảo vệ vừa nghe đến lời của Sở Thăng nói, lập tức động thủ, Hàn Thi Vũ nhìn thấy hai tên bảo vệ ra tay, quay đầu sang Hà Mụ Mụ nói:
- Hà Mụ Mụ, bà tốt nhất ngăn cản bọn họ, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
- Hàn tổng, đây là do tiểu tử này không hiểu chuyện, trước đắc tội tiểu Thăng, nếu không cho tiểu Thăng hả giận, bộ phim này có thể không quay được nữa, đến lúc đó tổn thất thế nào các cô tự hiểu, không phải do chúng tôi!
Hà Mụ Mụ lạnh lùng nói.
Hàn Thi Vũ cũng không nói nhiều lời với bọn họ, chờ xem kịch vui.
Hai tên bảo vệ đi đến trước mặt Tần Thiên, một tên trong cái gì cũng không nói, giơ bàn tay lên định tát vào mặt Tần Thiên, người của tổ biên kịch bên cạnh nhìn thấy đều không đành lòng, nếu ăn phải một tát này Tần Thiên sẽ bị tổn thương.
- Ba!
- Ba!
- A!
- A!
Hai tiếng bạt tai giòn tan và tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai tên bảo vệ chuẩn bị giáo huấn Tần Thiên lại bị hai bàn tay của Tần Thiên hung hăng tán lên mặt, té ngã trên mặt đất, mặt của bọn họ đều sưng to lên, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
Người ở chỗ này nhìn thấy đều choáng váng, bọn họ vừa rồi đều không thấy rõ Tần Thiên ra tay như thế nào, hai tên bảo vệ rõ ràng như tự ngã xuống.
Súc sinh Sở Thăng không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể như vậy, trong lúc nhất thời hắn chưa kịp phản ứng, hộ vệ của hắn nhưng lại kịp phản ứng, lập tức toàn bộ vây đi qua.
Hai tên bảo vệ nằm trên mặt đất rất nhanh bụm mặt từ dưới đất đứng lên, cực kỳ tức giận, nhìn Tần Thiên, mặt lộ vẻ kinh hãi, không ngờ lại bị Tần Thiên đánh, vượt quá dự liệu của bọn hắn. Bọn hắn thế nhưng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, sức chiến đấu rất mạnh mẽ, lại bị Tần Thiên một tên mao đầu tiểu tử đánh bại, cảm thấy hổ thẹn.
Hai người lập tức ý thức được Tần Thiên không hề đơn giản, nhưng cũng không có sợ hãi, mà là thò tay qua bên hông vung côn ra, hất lên, quăng hai cái côn sắt ra, lập tức đánh về phía Tần Thiên.
- Hừ!
Tần Thiên nhìn thấy bọn chúng vung côn tới, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng ra tay, thò tay bắt được hai cây côn đang đánh tới, dùng sức kéo một cái, hai cây côn đã nằm trong tay Tần Thiên. Hai tên bảo vệ cũng bị kéo tới do quán tính tiếp tục tấn công về phía Tần Thiên bên này.
Tần Thiên không cần suy nghĩ, trong tay vung côn hung hăng nện xuống người hai tên bảo vệ.
- Bành!
- Bành!
- A!
- A... !
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu của hai người bị Tần Thiên đập bể, máu tươi ào ào chảy ra, lập tức ngã trên mặt đất, người vây xem bị hù liên tiếp lui về phía sau.
Hộ vệ của Sở Thăng nhìn thấy lập tức sắc mặt đại biến, cảm thấy Tần Thiên không đơn giản, toàn bộ vội vã móc côn ra chực chờ Tần Thiên.
- Đánh chết thằng đó!
Súc sinh Sở Thăng hô lớn.
Lập tức, tất cả bảo vệ toàn bộ chạy đến tấn công Tần Thiên, xung quanh đều cầm lấy côn vây đánh Tần Thiên bên này.
Nhưng tại thời khắc này, Tần Thiên lại ngồi chồm hổm xuống, hai tay cầm côn, đập mạnh vào đầu gối của sáu tên này.
- Cờ-rắc!
- Cờ-rắc!
- Cờ-rắc... !
- A!
- A... !
Âm thanh xương cốt đứt gãy và tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, lập tức sáu tên bảo vệ này ngã lăn trên mặt đất, ôm lấy đầu gối kêu la thống khổ. Bởi vì Tần Thiên ra tay quá độc ác, đều đánh nát đầu gối của bọn hắn, da đều rách hết, máu tươi không ngừng chảy ra, ống quần của bọn hắn trở nên đỏ tươi. Người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này trong nội tâm một hồi phát lạnh, cảm thấy Tần Thiên thật tàn nhẫn.
Tần Thiên bỏ mấy tên bảo vệ này sang một bên, vung côn ra, đi tới hai người Sở Thăng, chuẩn bị giáo huấn bọn hắn.
- Cô làm gì vậy, Hàn tổng, cô mau ngăn cản người của cô lại!
Hà Mụ Mụ nhìn thấy Tần Thiên sẽ ra tay với Sở Thăng, vô cùng khẩn trương, lập tức hô lớn.
- Tôi không phải đã cảnh cáo bà rồi sao, hiện tại tôi cũng không ngăn cản được!
Hàn Thi Vũ nhìn Hà Mụ Mụ cười lạnh nói.
Hà Mụ Mụ nghe xong lập tức giận dữ:
- Hàn Thi Vũ, cô không biết xấu hổ sao. Tôi cho cô biết, phía sau chúng tôi còn có người chống lưng... !
- Ba!
- A!
Hà Mụ Mụ vừa nói xong một câu, đã bị một người tát cho té ngã trên mặt đất, người ra tay không phải là Tần Thiên, mà là Triệu Tiểu Nhã.
- Thật sự là nói nhảm hết bài này đến bài khác, phía sau còn có người chống lưng gì chứ?!
Triệu Tiểu Nhã nhìn Hà Mụ Mụ té trên mặt đất, khó chịu nói.
- Cô... Cô dám đánh tôi, tốt, tốt, Hàn Thi Vũ, bọn cô chết chắc rồi, chết chắc rồi!
Hà Mụ Mụ nói xong, nhanh chóng lấy điện thoại ra liền bắt đầu gọi điện chó người nào đó.
Tần Thiên mặc kệ bà ta, đi thẳng đến hai người Sở Thăng.
- Cậu muốn làm gì, cậu dám đánh tôi, cậu sẽ chết!
Súc sinh Sở Thăng nhìn Tần Thiên bước đến, hoảng sợ uy hiếp nói, cực kỳ khẩn trương, liên tiếp lui về phía sau.
- Thật sao, tôi phải sợ sao?!
Tần Thiên nhìn Sở Thăng, khẽ vươn tay, nắm chặt đầu tóc của hắn, kéo mạnh một cái, hắn liền bị kéo ngã trên mặt đất, Tần Thiên một cước dẫm mạnh trên mặt của hắn.
- Mày định làm gì, thả anh ấy ra!
Người phụ nữ bên cạnh Sở Thăng lập tức chạy tới lôi kéo Tần Thiên ra.
- Ba!
- A... !
Tay của cô ấy còn không kịp đụng phải Tần Thiên đã bị Triệu Tiểu Nhã tát cho một cái, té trên mặt đất kêu thảm lên. Cái này vẫn chưa xong, Triệu Tiểu Nhã sớm đã khó chịu với người phụ nữ này, xông thẳng lên nắm lấy cô ấy, giơ bàn tay, mãnh liệt tát liên tục vào mặt của cô ấy.
- Ba ba ba... !
Một hồi tiếng bạt tai truyền đi, giống như đốt pháo, tất cả mọi người sợ đến choáng váng. Tiểu nha đầu Triệu Tiểu Nhã này còn ác hơn, đánh người khác như đánh đầu heo không chút thương xót, khiến cho mọi người đều phải sợ hãi người bên cạnh Hàn Thi Vũ.
- Loại ngu dốt, cho mày một cơ hội, bây giờ nói xin lỗi tất cả mọi người, tao sẽ tha cho mày, nếu không, tao sẽ xử đẹp mày!
Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Mày đừng mơ tưởng, mày dám nhục mạ tao, đánh tao, mày sẽ phải chết. Mau buông tao ra, nếu không tao nhất định sẽ gọi người giết chết mày!
Súc sinh Sở Thăng vẫn còn mạnh miệng, hung hăng càn quấy nói, trước mắt vẫn như cũ uy hiếp Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn tên súc sinh này một hồi lắc đầu, hiện tại hắn đúng là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ.
- Được, không xin lỗi đúng không, còn uy hiếp tao, tao đây sẽ để cho mày biết không nói xin lỗi còn uy hiếp tao thì sẽ có kết quả như thế nào!
Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay nắm lấy tên súc sinh Sở Thăng nằm trên mặt đất, chuẩn bị giáo huấn.
- Đợi một chút, tôi nói xin lỗi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, van cầu cậu buông tha cho cậu ấy. Đều là chúng tôi không tốt, chúng tôi xin lỗi, cũng không dám nữa, cam đoan sẽ quay phim thật tốt, không bao giờ đến muộn nữa. Hơn nữa một phân tiền cũng không lấy, van cầu cậu buông tha chúng tôi!
Giờ phút này Hà Mụ Mụ ở bên cạnh bò tới, ôm lấy bắp chân Tần Thiên cầu xin tha thứ, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hăng càn quấy vừa rồi, giống như chó sợ nhà có tang.
Mọi người nhìn thấy đều rất không hiểu, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trên thực tế chính là vừa rồi Hà Mụ Mụ gọi điện thoại cho một lãnh đạo ở thành phố Quang Châu, nhờ vã bọn họ hỗ trợ phá đổ công ty của Hàn Thi Vũ. Kết quả đối phương nghe xong, thiếu chút nữa sợ hãi, lãnh đạo thành phố Quang Châu biết rõ Hàn Thi Vũ, công ty của cô ấy hoạt động dưới danh nghĩa của tập đoàn Tần thị. Tập đoàn Tần thị chính là đệ nhất tập đoàn ở thành phố Quang Châu, tập đoàn đứng đầu toàn khu vực, đây chính là sản nghiệp của Tần Thiên. Bà ấy là người bên ngoài đi vào thành phố Quang Châu không hiểu rõ tình huống ở đây, lại muốn bọn họ đi phá sản nghiệp và nữ nhân của Tần Thiên, chính là muốn bọn họ đi tìm chỗ chết.
Hà Mụ Mụ đã bị giáo huấn một trận, đối phương đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy, khiến cho bà ấy cảm thấy vô cùng hoang mang, vừa không làm được gì Tần Thiên lại còn bị đánh mất mối quan hệ.
Từ khi Hà Mụ Mụ nghe được những lời của đối phương, gạt hết những kiêu căng hống hách vừa rồi, trở nên sợ hãi. Thế lực của Tần Thiên có thể khiến cho một lãnh đạo phải lo sợ, thì bọn họ có thể đắc tội được sao, không cần suy nghĩ, bà ấy lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.