Riêng Tần Thiên biết rõ Hà Mụ Mụ vì cái gì mà chuyển biến, bởi vì nội dung cuộc điện thoại của Hà Mụ Mụ bị hắn nghe được rất rõ ràng.
- Hà Mụ Mụ, bà làm gì vậy, sao không gọi người đến giết chết hắn, bà lại cầu xin tha thứ, bà bị điên rồi sao?!
Sở Thăng khó chịu nói.
- Câm miệng, còn ồn ào tôi sẽ phong sát cậu, cậu biết là bản thân đã chọc phải người nào chưa. Lập tức xin lỗi, nếu không về sau đừng hòng còn lăn lộn trong ngành giải trí được nữa!
Hà Mụ Mụ nhìn Sở Thăng cả giận nói.
Sở Thăng xem xét bộ dạng của Hà Mụ Mụ như vậy, còn đòi phong sát hắn, hắn liền biết rõ chuyện này không hề đơn giản. Căn bản hắn cũng không có bối cảnh tốt đẹp gì, đều dựa vào công ty sắp xếp, công ty sai khiến cho hắn làm cái này làm cái kia.
Một khi hắn bị công ty phong sát, thì hắn cũng không còn là gì trong thị trường giải trí.
Nghĩ tới đây, Sở Thăng lập tức xin lỗi:
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, cậu là người đại lượng, van cầu cậu thả tôi, tôi lập tức xin lỗi, lập tức xin lỗi, các vị thật xin lỗi, thật xin lỗi!
- Ba!
Tần Thiên trực tiếp tát hắn một cái thật mạnh, khiến hắn một lần nữa té ngã trên mặt đất.
- Nói xin lỗi một cách chậm rãi, đến khi tao hài lòng mới thôi, nếu không đừng hòng rời đi, còn bà nữa!
Tần Thiên nhìn Hà Mụ Mụ bên cạnh nói, lập tức quay người đi vào trong thôn, nhân viên tổ biên kịch nhìn thấy trong nội tâm sảng khoái vô cùng, cười lớn rời đi.
- Thật sự là tiện nhân, không đánh không cảm thấy được!
Hàn Thi Vũ vứt bỏ một câu, quay người rời đi, chỉ còn lạo bọn người Hà Mụ Mụ, toàn bộ đều choáng váng, xin lỗi hết cả một buổi chiều.
- Hà Mụ Mụ, bọn hắn rốt cuộc là người nào, như thế nào bà lại sợ bọn hắn như thế?
Súc sinh Sở Thăng bụm mặt nhìn sang Hà Mụ Mụ nói.
Hà Mụ Mụ nhìn thấy Sở Thăng là muốn nổi giận, đều do tên khốn nạn này gây họa, làm hại bày ấy cùng chịu tội với hắn, càng nghĩ càng tức giận. Hà Mụ Mụ trực tiếp liền giơ tay tán vào mặt Sở Thăng một cái, đánh cho Sở Thăng kêu la thảm thiết, giống như tiếng cho kêu rên.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì, nói xin lỗi cho tôi, về sau phải sửa đổi tính tình của cậu, nếu không đừng muốn làm diễn viên nữa!
Hà Mụ Mụ lạnh lùng nói, lập tức hướng về phía thôn nói lời xin lỗi.
Súc sinh cũng vội vàng đi theo xin lỗi. ...
- Bên ngoài làm sao vậy, Tần Thiên!
Trương Tử Nghiên nhìn Tần Thiên hỏi, cô ấy mới từ trong phòng sư phụ của cô ấy đi ra, nhìn thấy mọi người bàn tán xôn xao, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
- Không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi, đi ăn cơm thôi!
Tần Thiên cười nói, Trương Tử Nghiên nhẹ gật đầu, cùng nhau đi ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Thi Vũ thông báo cho toàn bộ người trong đoàn đi đến ủy hội họp. Bởi vì diễn viên đóng vai nam chính bị đánh cho thân tàn ma dại, không thể dùng, cho dù không bị đánh cho tàn phế, cũng không thể dùng, cho nên cô ấy phải điều chỉnh một lần nữa.
Cuối cùng kết quả thương lượng sẽ mướn diễn viên mới, trong công ty Hàn Thi Vũ có mấy diễn viên mới đều cũng không tệ lắm, chỉ là bởi vì không có tên tuổi, nên không được trọng dụng. Hiện tại không có biện pháp khác, tạm thời tìm không thấy người, vì vậy đành phải sử dụng người mới.
Vì vậy Hàn Thi Vũ liền thông báo cho tổng bộ ở thành phố Quang Châu, cho bọn họ ngày mai dẫn diễn viên mới tới thử vai, hôm nay quay những phân cảnh khác.
Vấn đề đã được giải quyết, mọi người một lần nữa bắt đầu quay phim.
Bên ngoài, Hà Mụ Mụ dẫn theo Sở Thăng vẫn còn không ngừng xin lỗi, miệng cứ liên tục xin lỗi, cuống họng đều khô nước, nhưng cũng không dám nói, tránh cho Hàn Thi Vũ tức giận.
- Tần Thiên, bọn họ là ai vậy, thấy thế nào có chút quen thuộc, bọn học như thế nào cứ nói xin lỗi, nói cái gì xin lỗi, muộn cái gì?
Trương Tử Nghiên nhìn thấy bọn người Hà Mụ Mụ quen mắt, đồng thời thắc mắc với hành động của bọn họ nên hỏi Tần Thiên.
- Cái này tôi cũng không biết, mặc kệ lũ ngu xuẩn đó, chúng ta đi thôi, không cần lo cho những thứ này!
Tần Thiên nói xong liền kéo tay Trương Tử Nghiên đi đến địa điểm quay phim, bàn tay nhỏ bé của Trương Tử Nghiên bị Tần Thiên nắm lấy, không khỏi có chút xấu hổ rất là ngượng ngùng. ...
Buổi chiều quay phim kéo dài thật lâu, bởi vì trong phim có cảnh quay vào buổi tối, cho nên một mực quay đến hơn mười một giờ khuya mới dừng lại. Tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi, vừa đói vừa mệt mỏi, vừa nghe nói tan làm, lập tức đi như bay chạy đến căn tin trong thôn.
Đi ngang qua Hà Mụ Mụ bên kia, cuống họng của bọn họ đã không nói được nữa, miệng đều không phát ra lời. Những tên bảo vệ kia từ sớm đã lái xe bỏ chạy, vứt bỏ ba người bọn họ ở lại, nhìn thấy Tần Thiên vội vàng quát to lên, nhưng tiếc là không nói được gì, căn bản nói không ra lời.
- Được rồi, xéo đi, đừng để cho tôi lại nhìn thấy các người, nếu không gặp một lần đánh một lần!
Tần Thiên nhìn Hà Mụ Mụ nói, Hà Mụ Mụ như nhặt được cục vàng, vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ, dẫn theo tên súc sinh Sở Thăng và người phụ nữ kia nhanh chóng lái xe rời đi.
- Tần Thiên, bọn họ thật là bị bệnh tâm thần sao, tôi thấy thế nào giống như là Sở Thăng vậy!
Trương Tử Nghiên nghi hoặc hỏi.
- Cô nhìn lầm rồi, đây là bệnh nhân tâm thần chạy trốn, đi thôi, đi ăn cơm, sắp chết đói rồi!
Tần Thiên nói xong lôi kéo Trương Tử Nghiên đi vào căn tin. ...
Nếm qua cơm tối, Tần Thiên dẫn Triệu Tiểu Nhã và Hiên Viên Phiêu Nhi còn có bọn người Hàn Thi Vũ và Lâm Hiểu Di cùng nhau tiến vào bên trong không gian chiếc nhẫn. Thiên Hà và Tiêu Du đang ở bên trong tu luyện, nhìn thấy mọi người tới, liền ngừng lại.
- Nào, hôm nay dẫn mọi người đi du ngoạn!
Tần Thiên nói.
- Đi nơi nào?
Triệu Tiểu Nhã lập tức hỏi.
- Đợi đến nơi mọi người sẽ biết. Thiên Hà, em dẫn mọi người đi thay quần áo trước!
Tần Thiên nhìn sang Thiên Hà nói, Thiên Hà liền dẫn mọi người vẫn còn cảm thấy mơ mơ màng màng đi thay quần áo.
Còn Tần Thiên thì trực tiếp ở bên ngoài thay đổi.
Bọn họ rất nhanh đã thay xong quần áo, Tần Thiên để cho Ba Ba Ca mở ra Truyền tống trận, sau đó dẫn theo bọn họ cùng nhau tiến vào bên trong lối đi xuyên không.
Sau một khắc, mọi người đã đến bên ngoài Thanh Phong trấn.
- Nơi này là chỗ nào!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn xung quanh đều xa lạ và người ăn mặc quần áo cổ trang lui tới nghi hoặc hỏi.
- Thị trấn phim ảnh Hoành Điếm sao?
Hàn Thi Vũ hỏi.
- Đương nhiên, không phải, nơi này toàn bộ là một cái thế giới mới, không phải ở trái đất. Nơi này là thế giới bên trong không gian chiếc nhẫn, nơi này giống hệt như thời cổ đại ở Trung Quốc. Điểm khác biệt chính là, nơi này là một thế giới tu luyện giống như đúc với thế giới tu luyện viễn cổ!
Tần Thiên nhìn mọi người giải thích nói.
- Hả!
Ngoại trừ Thiên Hà, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt giật mình.
- Không cần giật mình, đi thôi, ta dẫn mọi người đi xung quanh chơi!
Tần Thiên nói, lập tức dẫn theo mọi người đi vào trong trấn nhỏ, một người nam nhân dẫn theo nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy đi ở trên đường, dẫn tới rất nhiều người chú ý, nhất là những tên đàn ông.
Bất quá nguyên một đám chỉ nhìn mà thôi, không dám làm thế nào, Tần Thiên là ai bọn hắn thế nhưng đều biết đến, ai cũng không thể trêu vào.
- Xíu. . uu!
- Cát và!
Không gian vỡ ra, một đạo bóng trắng nhảy tới, đã rơi vào trên bờ vai của Tần Thiên, ôm lấy Tần Thiên không ngừng ma sát vào má của hắn.
- Tiểu háo sắc nhà ngươi, rõ ràng đã biết ta đến đây!
Tần Thiên thò tay ôm Tiểu Bạch đặt xuống dưới, Tiểu Bạch hết sức hưng phấn.
- Thật xinh đẹp!
Triệu Tiểu Nhã vừa nhìn thấy Tiểu Bạch, lập tức cực kỳ ưa thích, liền thò tay muốn ôm lấy, Hiên Viên Phiêu Nhi cũng thế, Hàn Thi Vũ cũng như vậy, bọn họ nhìn thấy Tiểu Bạch đều cực kỳ thích thú.
Nhưng Tiểu Bạch rõ ràng không chút nào ưa thích đám con gái bọn họ, không thèm để ý tới ai, tránh né tất cả. ...