Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1416 - Chương 1421: Hỗ Trợ Báo Thù

 Chương 1421: Hỗ Trợ Báo Thù Chương 1421: Hỗ Trợ Báo Thù Chương 1421: Hỗ Trợ Báo Thù

Mặt khác mấy tên người Nhật Bản cầm dao găm còn lại đứng ở một bên, sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng lôi tên kia trên mặt đất trở về.

- Khốn nạn! Mày muốn chết!

Hai tên Nhật Bản khác nhanh chóng lao đến phía Tần Thiên, hai thanh dao bầu sắc bén hung hăng chém tới Tần Thiên.

Tần Thiên mắt cũng không chớp cái nào, trực tiếp buông lỏng nữ sinh trong ngực ra, duỗi hai tay ra, vững vàng bắt được hai thanh dao bầu, kéo một cái, hai thanh dao bầu lập tức bị Tần Thiên lấy được cầm trong tay, sau một khắc, lần nữa chém tới

- Xíu. . uu!

- Xíu. . uu!

- A... !

Lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên, tình trạng của hai tên người Nhật Bản này giống như đúc với tên vừa rồi. Bả vai bị thanh dao bầu chém vào, máu đỏ tươi ròng ròng chảy xuống, lớn tiếng kêu thảm.

Còn lại hai tên người Nhật Bản nhìn thấy Tần Thiên dũng mãnh như vậy, sợ tới mức không dám tiếp tục ra tay, lập tức kéo lấy ba tên bị thương kia nhanh chóng hướng chạy ra bên ngoài. Tần Thiên cũng không có ngăn cản, tùy ý bọn hắn rời đi, không có giết chết.

Nữ sinh đứng ở trong lòng Tần Thiên, sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Tần Thiên cực kỳ kích động.

- Anh cuối cùng là người nào vậy, công phu của anh học được từ ai, anh là người của môn phái nào, có thể dạy tôi được không?!

Cô gái trẻ này nhìn Tần Thiên mặt lộ ra vẻ đầy khát vọng.

- Trước tiên cô đem máu trên mặt đất lau sạch sẽ!

Tần Thiên nhìn nữ sinh thản nhiên nói.

- Được, tôi lập tức đi!

Nữ sinh liền gật đầu nói, nhanh chóng đi vào trong nhà vệ sinh. Tần Thiên thì vào trong phòng khách ngồi xuống, không có rời đi, bởi vì hắn biết rõ, một khi hắn rời đi cô gái này chắc chắn sẽ bị trả thù.

Tần Thiên vừa mới ra tay làm bị thương ba tên người Nhật Bản, đợi chút nữa đối phương nhất định sẽ tìm người đến báo thù. Hơn nữa bản thân bọn hắn cũng muốn giết cô ấy, cũng là người Trung Hoa, Tần Thiên đương nhiên sẽ không mặc kệ cô ấy, huống chi cô gái trẻ trung này còn là một đại mỹ nữ.

Tần Thiên nhìn thấy cửa lớn bị nổ nát bấy, ra tay hủy đi cửa, ném qua một bên, ngồi ở phòng khách, mở rộng cửa chờ đám người Nhật Bản kia đến báo thù.

Nữ sinh rất nhanh đã lau sạch sẽ vết máu ở dưới đất, thay đổi một bộ quần áo đi ra, ngồi ở bên cạnh Tần Thiên, trong ánh mắt lộ ra một tia khẩn trương, đoán chừng là vừa rồi Tần Thiên chém người hù cho cô ấy vẫn còn thấy e sợ.

- Anh có thể dạy tôi võ công không?

Nữ sinh nhìn Tần Thiên sốt ruột hỏi.

- Hắc hắc, tôi chỉ là một đại lưu manh, lai lịch không rõ, cô lại để cho tôi dạy võ công cho cô sao, cô không sợ tôi vô lễ với cô sao?!

Tần Thiên nhìn cô gái kia từ từ trêu chọc nói.

- Tôi... Tôi mặc kệ, nếu anh có thể dạy tôi võ công, giúp tôi báo thù, anh muốn cái gì được cái đó, cả người tôi đều là của anh!

Cô gái này nhìn Tần Thiên cực kỳ khẩn trương nói.

- Thật sự?!

Tần Thiên nghe xong, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lộ ra bộ dạng một tên háo sắc.

- Thật... Thật sự, anh muốn như thế nào thì được như thế đó. Nhưng với điều kiện tiên quyết là anh phải dạy tôi võ công để cho tôi báo thù, anh muốn thì nguyện ý giúp tôi báo thù, cũng có thể!

Cô gái trẻ tuổi này dõng dạc nhìn Tần Thiên nói, một bộ dạng thấy chết không sờn.

Tần Thiên nhìn cô ấy, cười cười, trên mặt vẻ hèn mọn bỉ ổi biến mất không thấy nữa, mà lộ ra bộ dạng lạnh nhạt, nhìn về phía trên ra vẻ đạo mạo, mở miệng nói.

- Giới thiệu một chút đi, tên tôi là Tần Thiên, cô tên là gì?

- Mộng Vũ!

Nữ sinh nhìn Tần Thiên thốt ra.

- Mộng Vũ? Cái tên này rất có ý nghĩa!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ cười cười, trên thế giới này họ Mộng thật sự rất ít người.

- Được rồi, cô nói cho tôi nghe một chút, cô muốn báo thù cái gì, tôi xem thử có thể giúp cô báo thù hay không?

Tần Thiên nói.

Mộng Vũ nghe xong lời Tần Thiên nói, trên mặt lộ ra một bộ dạng bi thương, sau đó từ từ kể hết mọi chuyện cho Tần Thiên nghe.

Bản thân Mộng Vũ là một truyền nhân của gia đình võ thuật, năm nay mười chín tuổi. Ba của cô ấy gọi là Mộng Thiên Cơ, chính là một cao thủ võ thuật, hai mươi năm trước đi vào chỗ này, thành lập võ quán Mộng gia, thu nhận môn đồ.

Bởi vì võ công cao cường, học phí lại không đắt, võ quán hoạt động cực kỳ tốt, cho nên thu được vô số đệ tử, người Trung Hoa hay người Nhật Bản đều có.

Nhưng mấy năm trước, ở đây mở một đạo quán mới, chính là đạo quán của người Nhật Bản. Từ khi mở ra đạo quán mới này đều đến võ quán của gia đình cô ấy sinh sự , muốn mượn việc này đánh nổi danh tiếng, cướp đoạt đệ tử của võ quán Mộng gia.

Kết quả đám người đạo quán kia tới khiêu chiến trực tiếp bị Mộng Thiên Cơ không cẩn thận phế ngay lập tức. Bởi vậy hai nhà kết nên thù hận cực lớn, đối phương năm lần bảy lượt tới quấy rối. Một tháng trước, đối phương đã mang đến một tên cao thủ không biết ở đâu, khiêu chiến Mộng Thiên Cơ, một chiêu liền đánh bại Mộng Thiên Cơ, hơn nữa trực tiếp đánh trọng thương cho đến chết. Sau đó còn liên hợp với xã hội đen ở khu vực, uy hiếp đệ tử võ quán Mộng gia lập tức rời khỏi võ quán Mộng gia, nếu không phế bỏ toàn bộ.

Những đệ tử Mộng gia nghe xong liền vội vàng rời khỏi, chỉ còn lại có một mình Mộng Vũ ở chỗ này. Đối phương nhìn thấy Mộng Vũ xinh đẹp, muốn lấy Mộng Vũ, cướp đi sản nghiệp của Mộng gia ở chỗ này. Kết quả Mộng Vũ không muốn, đối phương mỗi ngày đến uy hiếp, nếu còn tiếp tục không đồng ý thì sẽ giết Mộng Vũ.

Mộng Vũ đương nhiên sẽ không đáp ứng, vì vậy hôm nay đối phương trực tiếp phái người tới giết chết Mộng Vũ.

- Con mẹ nó, thật khốn nạn! Rõ ràng là khi dễ người Trung Hoa chúng ta, quả thực muốn tìm cái chết!

Tần Thiên nghe xong những lời Mộng Vũ kể, lập tức vô cùng phẫn nộ. Hôm nay đã gặp được chuyện này, Tần Thiên nhất định phải giúp Mộng Vũ một tay.

- Anh có thể giúp tôi báo thù sao... Ô ô... !

Mộng Vũ nói xong bỗng nhiên khóc òa, rất thương tâm. Cô ấy chỉ một lòng nghĩ đến việc giúp cha báo thù, tiếc là không làm gì được, trước kia bản thân quá tham chơi, chưa học được cái gì, căn bản không phải đối thủ của đối phương.

- Được rồi, yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô báo thù, đừng khóc!

Tần Thiên an ủi Mộng Vũ, lập tức cao hứng gật đầu đồng ý, nhưng trên mặt rất nhanh lại lộ ra vẻ lo lắng.

- Người của bọn chúng rất đông, rất lợi hại, anh có nắm chắc không?

Mộng Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.

- Đương nhiên, chỉ là mấy thằng lùn mà thôi, tiện tay cũng có thể bóp chết!

Tần Thiên cười nói, căn bản không đem những tên này để vào trong mắt.

Mộng Vũ nghe được Tần Thiên nói, lập tức thở dài một hơi, sau đó nhìn Tần Thiên có chút ngượng ngùng mà nói:

- Anh yên tâm, chỉ cần anh giúp tôi báo thù, tôi chính là người của anh!

- Thật sao, trước tiên có thể kiểm hàng không?!

Vẻ mặt Tần Thiên háo sắc nhìn Mộng Vũ cười híp mắt nói.

- Không thể!

Mộng Vũ lập tức cự tuyệt, vội vàng né tránh Tần Thiên, sợ hãi Tần Thiên sẽ cưỡng ép cô ấy.

Hai người đang nói, đúng lúc này, bên ngoài có ba người đi đến, cầm đầu chính là một tên thanh niên mặt chữ điền, dáng người khôi ngô, trên thân người lộ đầy khối cơ thịt, trông như cực kỳ mạnh, vẻ mặt hùng dũng oai vệ, bước đi tạo bộ dáng khí phách hiên ngang. Đi theo phía sau cũng là hai tên thanh niên thân hình hiện đầy khối cơ, bất quá hiện ra khí thế yếu hơn người kia rất nhiều.

- Sư muội! Đây là có chuyện gì, em không sao chứ?!

Tên thanh niên cầm đầu nhìn thấy cánh cửa đã nghiền nát bị Tần Thiên ném ở bên cạnh, nhíu mày nói.

Mộng Vũ vừa nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Bình Luận (0)
Comment