Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1417 - Chương 1422: Sư Huynh Của Mộng Vũ

 Chương 1422: Sư Huynh Của Mộng Vũ Chương 1422: Sư Huynh Của Mộng Vũ Chương 1422: Sư Huynh Của Mộng Vũ

- Trần Đông, anh tới đây làm gì, ở đây không chào đón tên phản đồ như anh, cút ra ngoài cho tôi!

Mộng Vũ đứng lên, nhìn tên này lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.

Tên thanh niên này tên Trần Đông, đệ tử xuất sắc nhất của Mộng Thiên Cơ, sư huynh của Mộng Vũ. Võ công của hắn có thực lực không chút nào thua kém Mộng Thiên Cơ, đồng thời cũng vô cùng ưa thích Mộng Vũ, một mực theo đuổi Mộng Vũ, Mộng Vũ vốn đối với hắn cũng có một chút cảm tình.

Nhưng mà Mộng Thiên Cơ vừa chết, Trần Đông không dám đứng ra bảo vệ cô ấy, hơn nữa lại rời đi, lập tức khiến cho Mộng Vũ cảm thấy tuyệt vọng đối với hắn. Điều càng khiến cho Mộng Vũ tuyệt vọng chính là Trần Đông rõ ràng chạy ra nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy gả cho hắn, hắn sẽ giúp cô ấy báo thù.

Mộng Vũ nghe hận không thể trực tiếp chém chết hắn, rõ ràng tại thời điểm khó khăn như vậy lại vô sỉ tới cực điểm như vậy với cô ấy, quả thực chính là một tên cặn bã .

- Sư muội, em không cần như vậy, em hãy suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc đề nghị của anh. Chỉ cần em gả cho anh, anh cam đoan sẽ giúp em báo thù, gầy dựng lại võ quán!

Trần Đông nhìn Mộng Vũ nói, không có chút nào liếc mắt nhìn Tần Thiên bên cạnh.

- Cút ra ngoài!

Mộng Vũ chỉ vào Trần Đông phẫn nộ quát, giận đến phát run, cực kỳ kích động, nhưng Trần Đông cũng không rời đi, vẫn đứng như chết trong phòng khách nhìn Mộng Vũ.

- Sư muội, em không nên kích động như vậy, em suy nghĩ thật kỹ đề nghị của anh, chẳng lẻ em không muốn vì sư phụ báo thù sao?!

Trần Đông tiếp tục nói.

Tần Thiên nhìn người này, đứng lên, trực tiếp đi tới bên cạnh Mộng Vũ, một tay ôm lấy Mộng Vũ vào trong ngực, trực tiếp hôn lên bờ môi của Mộng Vũ, rất nhanh lại buông ra, khiến cho Mộng Vũ chưa kịp phục hồi tinh thần.

Trần Đông đối diện nhìn thấy đều choáng váng, không biết đây là có chuyện gì.

- Thấy không, tên ngu dốt kia, Mộng Vũ là người yêu của tôi, tôi sẽ giúp cô ấy báo thù. Về phần cậu, đến từ nơi nào thì lăn về nơi đó, không nên ở chỗ này ảnh hưởng hai người chúng ta điềm mật ngọt ngào, mau cút đi!

Tần Thiên nhìn Trần Đông thản nhiên nói.

Mộng Vũ bị Tần Thiên ôm đúng lúc này đã phục hồi lại tinh thần, Tần Thiên đây đang giúp cô ấy đuổi Trần Đông đi, lập tức rất phối hợp ôm lấy Tần Thiên. Giống như con chim nhỏ tựa vào trên bờ vai của Tần Thiên, để cho bộ dạng của hai người rất ngọt ngào.

Trên thực tế trong nội tâm Mộng Vũ lại thầm mắng Tần Thiên là tên lưu manh, hắn giúp cô ấy làm gì vậy thừa cơ hôn cô ấy, lợi dụng cô ấy.

Trần Đông nhìn thấy hai người ôm lấy nhau ngọt ngào, trái tim tan nát, nhìn Tần Thiên với ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng phẫn nộ. Nếu ánh mắt có thể giết nhân mà nói, Trần Đông đã sớm giết chết Tần Thiên trăm ngàn lần.

Người con gái hắn yêu mến nhất, cả tay đều chưa từng nắm qua, Tần Thiên rõ ràng ôm lấy, còn lại hôn, đối với hắn không thể tha thứ.

Chỉ là Trần Đông cũng không có trực tiếp ẩu đả với Tần Thiên, mà là nhịn, nhìn Tần Thiên nói:

- Vị huynh đệ kia, cậu là ai, cậu có thực lực gì mà giúp sư muội báo thù. Tôi nhìn cậu hơn phân nửa là một tên lừa gạt, mau chóng thả sư muội tôi ra, nếu không tôi sẽ không khách khí đối với cậu!

- Thật sao, tôi phải sợ sao, cậu sẽ không khách khí đối với tôi sao. Tốt, tôi thật sự muốn nhìn, cậu như thế nào đối với tôi không khách khí, nếu cậu không dám, thì chính là bọn hèn nhát, là đồ chó đẻ!

Tần Thiên vô cùng khiêu khích nhìn Trần Đông.

- Tiểu tử, cậu muốn chết đúng không, lập tức nói xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ xử đẹp cậu!

Trần Đông không ngờ tới Tần Thiên lại dám chửi hắn, lập tức vô cùng tức giận.

Tần Thiên nhìn thấy Trần Đông tức giận, vẻ mặt bình tĩnh mà nói:

- Loại ngu dốt, có bản lĩnh thì giết tôi, đừng đứng ở chỗ này nói nhảm, tôi còn phải cùng tiểu Vũ thân mật, không rảnh nói chuyện phiếm với cậu!

Tần Thiên nói xong cúi đầu xuống, lần nữa hôn lên môi Mộng Vũ, thừa cơ lợi dụng cô ấy. Mộng Vũ bị giày vò đến tức giận, rõ ràng vô sỉ như vậy, nếu không phải vì phối hợp với hắn, Mộng Vũ đã sớm cho Tần Thiên một cái tát.

- Được, được lắm! Tiểu tử, mày muốn chết phải không, tao đây sẽ thành toàn cho mày, để cho mày biết kết quả khi khiêu khích tao. Buông sư muội ra, chúng ta ra sân so đấu một trận!

Trần Đông nhìn Tần Thiên nói.

- Không cần, ngay ở chỗ này. Tránh ra, tiểu Vũ, em ở bên cạnh nhìn xem, xem anh như thế nào giáo huấn thằng ngốc này!

Tần Thiên nói xong lần nữa hôn lên môi Mộng Vũ, khiến Mộng Vũ tức chết, ngứa răng mà nhìn Tần Thiên, bộ dạng muốn cắn Tần Thiên một cái thật mạnh, cuối cùng ngồi xuống ghế sa lon.

- Đến đây đi, tên ngu dốt!

Tần Thiên hướng về phía Trần Đông ngoắc ngoắc ngón tay nói.

Trần Đông nhìn thấy bộ dạng Tần Thiên hung hăng càn quấy đến như thế, lập tức phát động ra công kích, một quyền hung hăng nện qua phía Tần Thiên.

Không thể không nói, thực lực của hắn là rất lợi hại, một đánh năm không thành vấn đề gì, vấn đề là, hắn là người bình thường, mà Tần Thiên là tu luyện giả.

Trần Đông một quyền đánh tới, Tần Thiên nhưng lại không chút sứt mẻ, mãi cho đến khi nắm đấm sắp đánh tới mặt của hắn, Tần Thiên mới hơi nghiêng thân thể một chút, lập tức tránh được đòn tấn công của Trần Đông, khiến cho Trần Đông bị vồ ếch chụp hụt.

Tốc độ phản ứng của Trần Đông cực kỳ nhanh, lập tức lại một nắm đấm quét ngang, hướng phía mặt của Tần Thiên nện tới.

Tần Thiên lại né người, một lần nữa tránh khỏi.

- Hừ! Có chút công phu mèo ba chân!

Trần Đông hừ lạnh một tiếng, biểu hiện của Tần Thiên nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn cũng không có để vào mắt, lập tức lần nữa một quyền nện vài mặt của Tần Thiên, cực kỳ nhanh chóng.

Nhưng dù hắn có nhanh hơn nữa, tốc độ cũng không nhanh bằng Tần Thiên, Tần Thiên vẫn không nhanh không chậm tránh được. Trần Đông lập tức đẩy thêm tốc độ, liên tục ra tay, thậm chí cả chân đều đem ra hết.

Nhưng mỗi một lần hắn muốn đánh đến Tần Thiên, Tần Thiên lại luôn vừa vặn tránh được, khiến cho hắn vô cùng khó chịu, đồng thời trong nội tâm cũng âm thầm giật mình:

- Bản thân mình đã đánh giá thấp tên này, thực lực của hắn xem ra không tầm thường.

- Hê. . aa!

- Đi chết đi!

Trần Đông gầm lên, càng thêm hung mãnh hướng về phía Tần Thiên công kích tới, cả người lăng không bay lên, chân phải hung hăng nện xuống đầu Tần Thiên.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, chân của hắn không có đập trúng đầu của Tần Thiên, ngược lại là đập vỡ cái bàn nhỏ bên cạnh.

- Hừ! Chỉ biết tránh né, có bản lĩnh mày với tao chính diện giao thủ một lần!

Trần Đông tức giận nhìn Tần Thiên quát lớn, căn bản không đánh trúng Tần Thiên, khiến cho hắn rất là khó chịu và căm tức, bộ dạng như vậy căn bản không có biện pháp gì giáo huấn Tần Thiên.

Mộng Vũ bên cạnh nhìn thấy cực kỳ giật mình, Trần Đông có thực lực ra sao cô ấy đều biết rõ, không nghĩ tới cả góc áo của Tần Thiên đều chưa thể chạm được. Như thế xem ra, Tần Thiên giúp cô ấy báo thù thật sự khả năng thực hiện.

- Loại người có thực lực rác rưởi như mày, tao khinh thường không muốn ra tay, sợ ô uế tay của tao!

Tần Thiên nhìn Trần Đông khinh thường nói, bộ dạng không chút nào để Trần Đông vào trong mắt.

Trần Đông tức điên lên, thiếu chút nữa hộc máu.

- Mày chính là cẩu tạp chủng, con chó đẻ, không dám chính diện giao thủ với tao, đúng là một tên cẩu tạp chủng!

Trần Đông nhìn Tần Thiên nổi giận mắng.

Sắc mặt của Tần Thiên trong chớp mắt lập tức âm trầm xuống, Trần Đông nhìn thấy, lập tức vui mừng. Tần Thiên quả nhiên chịu không được đả kích, vì vậy Trần Đông lập tức càng thêm mắng mỏ hung ác.

- Cả nhà mày đều là thứ cẩu tạp chủng, ra đánh tao đi, có bản lĩnh thì mày tới đây. Mày không dám chứ gì, thằng tạp chủng!...

Bình Luận (0)
Comment