Tần Thiên vẻ mặt trang nhã nhìn Trần Đông, dám mắng hắn là cẩu tạp chủng, hôm nay Trần Đông, nếu không chết cũng sẽ là đồ phế vật.
Trong nháy mắt, từ trên người Tần Thiên sát khí khủng khiếp bạo phát ra, tất cả mọi người ở đây lập tức đều cảm giác được một loại khí tức kinh khủng, cảm thấy kinh hãi nhìn Tần Thiên.
Trần Đông cũng như thế, nhưng trong nội tâm cũng rất cao hứng, thầm nghĩ:
- Vãi chưởng, lão tử muốn chọc giận ngươi, cho ngươi chính diện giao chiến với lão tử, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của lão tử.
- Hừ! Nổi giận rồi sao, cẩu tạp chủng, nổi giận thì tới đánh tao nè, đánh tao đi, lại đây, đánh tao nè!
Trần Đông khiêu khích Tần Thiên, cực kỳ hung hăng càn quấy nói.
- Như mày mong muốn!
Tần Thiên nhìn Trần Đông lạnh lùng nói, vừa dứt lời, Tần Thiên đã biến mất tại chỗ, Trần Đông lập tức cả kinh, tìm kiếm bóng dáng Tần Thiên khắp nơi. Nhưng đúng lúc này, hắn lại phát hiện Tần Thiên đã đứng ở trước mặt của hắn, một tay duỗi về phía hắn. Tần Thiên lập tức nắm lấy cổ của Trần Đông, sau một khắc, một bàn tay to lớn tát thật mạnh vào mặt hắn.
- Ba!
- A!
- Ba!
- A!
Lập tức, tiếng bạt tai vang dội vô cùng vang lên, Tần Thiên nắm lấy cổ của Trần Đông, bàn tay thô hung hăng tán vào mặt Trần Đông. Trần Đông trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi vẩy ra, hàm răng rơi xuống, cả khuôn mặt bị Tần Thiên đánh đến bầm tím.
Ngay vết bầm tím lại bị Tần Thiên trực tiếp tát cho rách da, cả khuôn mặt đều đầm đìa máu tươi, thoạt nhìn cực kì khủng khiếp. Mộng Vũ và hai tên thanh niên đi theo bên cạnh Trần Đông đều choáng váng.
Tần Thiên xoay tròn bàn tay, không ngừng quạt vào mặt Trần Đông, đánh cho Trần Đông đến cuối cùng trực tiếp kêu không được, cả người hấp hối.
Nhưng điều này vẫn chưa xong, dám lên mặt uy hiếp Tần Thiên, không đánh cho hắn trở nên tàn phế, sao có thể hả giận được Tần Thiên.
Tần Thiên một tay nắm lấy Trần Đông đang hấp hối ném trên mặt đất, hung hăng giẫm thật mạnh vào tứ chi của hắn.
- Cờ-rắc!
- Cờ-rắc!
- Cờ-rắc!
- Cờ-rắc!
Bốn âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, hai tay hai chân của Trần Đông trực tiếp bị Tần Thiên giậm cho gãy, biến thành hình thù kỳ quái, vô cùng kinh hãi, máu tươi từ bên trong thẩm thấu ra, cực kỳ khủng khiếp.
Ba người Mộng Vũ nhìn thấy hành động của Tần Thiên, không khỏi cảm thấy phía sau lưng một hồi phát lạnh, Tần Thiên ra tay quá tàn nhẫn. Tần Thiên rốt cuộc là dạng người gì, vô cùng máu lạnh, đánh Trần Đông đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, mà sắc mặt không chút biến đổi.
- Mang hắn xéo đi nơi khác!
Tần Thiên một cước đá Trần Đông nằm trên mặt đất lăn đến dưới chân hai tên thanh niên kia. Hai người bọn hắn lập tức mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Trần Đông lợi hại nhất bị đánh thành cái dạng này, hai tên này cũng không có can đảm báo thù cho Trần Đông. Bọn hắn lập tức nâng Trần Đông lên, rất nhanh chạy ra bên ngoài, giống như sợ trễ một chút Tần Thiên sẽ phế đi bọn hắn.
- Thiệt là, làm hại người thiện lương như tôi phải ra tay đánh người, thật sự là làm bậy mà!
Tần Thiên lầu bầu nói, lại bên cạnh Mộng Vũ ngồi xuống, nhìn Mộng Vũ cười cười, Mộng Vũ bị hù vội vàng trốn đến đối diện.
- Tần Thiên, rốt cuộc anh là người nào vậy?
Mộng Vũ nhìn Tần Thiên vừa sợ hãi vừa tức giận hỏi.
- Tôi à, tôi chính là một tên lưu manh, rình coi cô tắm rửa. Đúng rồi, tôi giúp cô làm cho tên phản đồ kia tàn phế, cố có cái gì ban thưởng cho tôi không?
Tần Thiên vừa nói, một bên liếc nhìn cặp ngực to lớn của Mộng Vũ, Mộng Vũ bị hù vội vàng vươn tay che lại.
- Anh... Anh không xằng bậy a, anh chưa giúp ta báo thù trước, anh không thể xằng bậy đối với tôi. Anh giúp tôi báo thù về sau tôi tự nhiên sẽ tuân thủ lời hứa!
Mộng Vũ nhìn Tần Thiên khẩn trương nói.
- Hứ! Quỷ hẹp hòi, bất quá tôi chỉ sờ một chút mà thôi, sẽ không làm gì cô, keo kiệt như vậy, làm như tôi sẽ ăn thịt cô vậy!
Tần Thiên nhìn Mộng Vũ xem thường nói, Mộng Vũ nghe thiếu chút nữa thổ huyết ngất xỉu, thầm trách:
- Đây là vấn đề keo kiệt sao, xin nhờ, anh có nguyện ý tự nhiên lấy thân mình ra cho người khác làm chuyện xằng bậy không?
Hai người Tần Thiên ngồi trong phòng khách đợi một hồi, đám người Nhật Bản kia còn không có dẫn người đến báo thù. Tần Thiên đã đói bụng rồi, vì vậy để cho Mộng Vũ đi nấu bữa sáng, hai người một bên ăn bữa sáng một bên chờ đám người Nhật Bản kia tới.
Kết quả ăn điểm tâm xong, đối phương lại cũng không đến, Tần Thiên có chút không kiên nhẫn được nữa.
- Đi, dẫn tôi đi, trực tiếp gặp bọn hắn, tiêu diệt chúng!
Tần Thiên nói.
- Chúng ta đến tận nơi giết bọn hắn?! Bọn hắn có rất nhiều người đó!
Mộng Vũ nhìn Tần Thiên lo lắng nói.
- Yên tâm, có nhiều người tôi cũng diệt đi toàn bộ, đi thôi, dẫn tôi đi!
Tần Thiên nhìn Mộng Vũ nói, nói xong kéo Mộng Vũ đi ra bên ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cửa ra vào lại xuất hiện rất nhiều người, toàn bộ cầm dao bầu, bộ dáng hung ác.
- Chính là bọn nó, chém chết bọn nó!
Một tên Nhật Bản cầm đầu chỉ vào Tần Thiên đối với đám người đứng phía sau hô lớn. Tên người Nhật Bản này là người mới vừa rồi được Tần Thiên để cho chạy đi.
Đám người Nhật Bản này nghe được hiệu lệnh của hắn, lập tức không nói hai lời, nhanh chóng nắm lấy dao bầu chạy về phía hai người Tần Thiên chém giết, có khoảng hai mươi tên, cực kỳ hung ác, chạy ồ ạt tới muốn kín cả gian nhà.
- Rất tốt, tiết kiệm thời gian cho tao đỡ phải đi tìm bọn mày!
Tần Thiên nhìn thấy đám người Nhật Bản này xông tới, lập tức từ trên ghế salon đứng lên, cả người nhanh chóng vọt tới hai mươi mấy tên Nhật Bản kia.
- Đều đi chết đi!
Tần Thiên một tay lấy được dao bầu trong tay của một tên trong đó, trực tiếp vung dao chém tới đám người này.
- Xíu ... uu!
- A!
- Xíu ... uu!
- A!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Tần Thiên cầm dao bầu trong tay, tốc độ vô cùng nhanh, một đao chém xuống, trong nháy mắt, mười tên ngã xuống, tay chân toàn bộ đều bị đứt lìa, người sống sờ sờ tay chân đều bị Tần Thiên chém đứt.
Đám người phía sau bị dọa không dám xông lên, nhưng Tần Thiên lại nắm lấy dao bầu giết tới bọn hắn. Một đao chém xuống, toàn bộ đều bị chém trở đứt đoạn ngã trên mặt đất, máu thịt rơi đầy mặt đất, giống như ở chiến trường, máu chảy thành sông.
Chỉ trong vài phút đồng hồ, hơn hai mươi người, toàn bộ đều bị Tần Thiên chém chết tươi trên mặt đất, không một ai may mắn thoát khỏi.
Mộng Vũ nhìn cảnh tượng máu me kinh khủng như vậy, thiếu chút nữa đã ói, cực kỳ tàn ác.
- Phanh!
Tần Thiên cầm dao bầu dính đầy máu trong ném xuống đất, quay đầu nhìn sang Mộng Vũ nói:
- Đám tiểu lâu la này đều bị tôi tiêu diệt, đi thôi, dẫn tôi đi đến cái đạo quán kia, tiêu diệt đám người còn lại. Hôm nay tôi sẽ giúp cô hoàn tất việc báo thù!
Mộng Vũ nhẹ gật đầu, từ trên ghế salon đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt, nhanh chóng dẫn theo Tần Thiên đi ra bên ngoài, bởi vì cô ấy rất sợ cảnh tượng tràn ngập máu thịt bên trong.
Tần Thiên rất nhanh theo ở phía sau, đi theo Mộng Vũ đi đến đạo quán của đám người Nhật Bản kia. ...
Cái kia võ đạo quán cách cách nơi này cũng không phải rất xa, cách hai quảng trường, Mộng Vũ mang theo Tần Thiên, rất nhanh hướng phía bên kia đi đến. Không nhiều lắm một hồi đã thấy được.