Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1420 - Chương 1425: Gia Tộc Sơn Khẩu

 Chương 1425: Gia Tộc Sơn Khẩu Chương 1425: Gia Tộc Sơn Khẩu Chương 1425: Gia Tộc Sơn Khẩu

- Xíu... uu!

- A!

- Xíu... uu!

- A!

Từng tiếng dao đâm vào thịt và tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Trên mặt đất, nguyên một đám đệ tử của Sơn Mộc Đại Đảo té trên mặt đất, đứt tay đứt chân, thậm chí chết đi, đầy đất đều là máu tươi. Trải qua chỉ vài phút, toàn bộ đệ tử của Sơn Mộc Đại Đảo đều ngã trên mặt đất, không có một tên nào đứng được.

Nguyên một đám nhìn Tần Thiên, mặt lộ vẻ vô cùng kinh hãi, giống như nhìn thấy ma quỷ. Tần Thiên quá kinh khủng, quá tàn nhẫn, hiện tại nguyên một đám bọn hắn trong nội tâm đều cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao phải khiêu khích Tần Thiên, vì cái gì gây sự với Tần Thiên.

Nếu cho bọn hắn cơ hội một lần nữa, bọn hắn đánh chết cũng sẽ không đi trêu chọc Tần Thiên, nhưng tiếc là không có loại cơ hội này.

- Mắng tao sao, mấy thằng lùn, tiếp tục mắng tao đi, như thế nào không mắng nữa, như thế nào không đắc ý nữa?!

Tần Thiên cầm theo chiến kiếm đang nhỏ máu nhìn đám người này cười lạnh nói. Nguyên một đám giờ phút này nào còn dám, nhìn cũng không dám nhìn vào Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn đám người này, hừ lạnh một tiếng, sau đó đi tới chỗ Sơn Mộc Đại Đảo nằm trên đất, một tay lấy kiếm kề ở trên cổ của hắn, lạnh lùng nói:

- Mày lại có một cơ hội, lập tức gọi điện thoại cho cái tên sát hại cha vợ của tao đến đây, nếu không, mày nhất định phải chết!

- Vâng... Vâng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi lập tức gọi điện, anh đưa cho tôi điện thoại, tôi lập tức gọi!

Sơn Mộc Đại Đảo vội vàng nói, bị hù muốn ngất xỉu.

Tần Thiên nhìn sang Mộng Vũ, để cho cầm điện thoại tới, ném cho Sơn Mộc Đại Đảo, Sơn Mộc Đại Đảo vội vàng gọi điện thoại đi, gọi tên kia tới.

- Đã gọi rồi, xin hãy thả tôi ra, để cho tôi đến bệnh viện được không?

Sơn Mộc Đại Đảo nhìn Tần Thiên cầu khẩn nói.

- Hừ! Mày cho rằng sẽ được sao?!

Tần Thiên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, trực tiếp chém đứt đầu của hắn rơi xuống đất, lập tức tử vong, tất cả mọi người bị dọa hai mắt nhắm nghiền lại, không dám nhìn.

Tần Thiên nhanh chóng thu hồi chiến kiếm, đi đến trước mặt Mộng Vũ, kéo nàng ở một bên ngồi xuống, đợi cho tên sát nhân kia tới.

- Tần Thiên, anh thật đáng sợ, tôi cũng sợ!

Mộng Vũ nhìn Tần Thiên sợ hãi nói.

- Thật sao?!

Tần Thiên cười cười, hỏi lơ một câu, không nói gì nữa.

Mộng Vũ nhìn thấy đám người chết kia, lại nhìn sang Tần Thiên, lần nữa nói:

- Anh giết nhiều người như vậy, sẽ bị cảnh sát truy nã, anh chạy mau đi. Tôi cũng đã báo được thù, cảnh sát đến, tôi sẽ nói nơi này là do tôi làm, anh yên tâm, tôi sẽ không khai anh ra. Cảm ơn anh rất nhiều, anh mau đi nhanh đi!

- Nha đầu ngốc, còn có một tên vẫn chưa chết, hơn nữa, cô thế nhưng đã đồng ý làm vợ của tôi. Bây giờ cô đã sắp là người của tôi, tôi sẽ không cho cô bị bất cứ thương tổn gì!

Tần Thiên vừa nói, một bên đem Mộng Vũ ôm vào trong ngực, Mộng Vũ không có giãy giụa, ngược lại ôm Tần Thiên thật chặt. Giờ khắc này, cô ấy đột nhiên cảm giác trong nội tâm vô cùng ôn hòa, cảm thấy giống như Tần Thiên chính là người mà cô ấy có thể dựa vào.

- Tần Thiên, nếu anh không bị cảnh sát bắt đi, tôi cũng không bị cảnh sát bắt đi, thì tôi chính thức làm nữ nhân của anh. Nếu anh chết, tôi cũng chết, tôi hứa kiếp sau sẽ trả lại cho anh!

Mộng Vũ ngẩng đầu nhìn Tần Thiên rất nghiêm túc nói.

- Chính thức làm?! Có ý gì đây, chẳng lẽ lúc trước cô lừa gạt tôi sao?!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ hỏi, Mộng Vũ nhẹ gật đầu. Lúc trước cô ấy muốn Tần Thiên giúp cô ấy báo thù, sau đó cô ấy sẽ bỏ chạy, dù sao Tần Thiên chỉ là một người xa lạ, cô ấy làm sao có thể làm nữ nhân Tần Thiên. Hơn nữa Tần Thiên đã hôn cô ấy, nhìn thấy thân thể của cô ấy, cũng coi như đáng giá. Nhưng giờ phút này cô ấy cảm thấy không giống như lúc đầu, tuy là quen biết được Tần Thiên mới mấy giờ, nhưng cô ấy lại phát hiện bản thân rõ ràng đã thích Tần Thiên, cho nên mới phải nói ra lời nói này.

- Được lắm, cô rõ ràng dám gạt tôi, xem tôi như thế nào giáo huấn cô!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ giả bộ tức giận nói, thò tay dùng sức bắt lấy bộ ngực căng tròn của Mộng Vũ.

- A... !

Mộng Vũ lập tức kêu lớn lên, sắc mặt một mảnh đỏ bừng, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thiên lại có thể giáo huấn cô ấy như vậy.

- Lưu manh!

Mộng Vũ nhìn Tần Thiên nổi giận nói, vội vươn tay lấy tay của Tần Thiên ra, nhưng cả người lại không có rời khỏi lồng ngực của Tần Thiên, như cũ dựa sát vào Tần Thiên.

- Ai bảo cô lừa gạt tôi kia mà, lần sau lại lừa gạt tôi, tôi sẽ phạt cô hơn thế nữa!

Tần Thiên vẻ mặt háo sắc nhìn Mộng Vũ híp mắt cười nói.

- Nếu còn cơ hội, tôi cho anh phạt thêm, tùy anh xử phạt như thế nào!

Mộng Vũ nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, trong nội tâm đã chấp nhận Tần Thiên là nam nhân của mình. Tuy điều này nghe có chút hoang đường, thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực sự là như thế, hiện tại Mộng Vũ không có chỗ nương tựa, chỉ còn lại có Tần Thiên, mặc kệ Tần Thiên là người như thế nào, Tần Thiên giúp cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ giao cho Tần Thiên.

- Hắc hắc, cô nói, tôi sẽ nhớ kỹ. Nhưng mà có thể sớm hơn hay không xử phạt một lần nữa?!

Tần Thiên háo sắc, híp mắt nhìn Mộng Vũ, lại muốn động thủ, nhưng là bị Mộng Vũ ngăn lại.

- Không được!

Mộng Vũ dõng dạc cự tuyệt nói.

Hai người Tần Thiên ở chỗ này liếc mắt đưa tình, đám đệ tử của Sơn Mộc Đại Đảo bị đánh chảy máu trong nội tâm thầm mắng Tần Thiên. Đồng thời có người lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại báo động.

Tần Thiên cũng biết rất rõ, nhưng không có ý ngăn cản, tùy ý bọn hắn như thế nào báo động, ra bao nhiêu, giết bao nhiêu, chuẩn bị đại náo một phen.

Hai người Tần Thiên ở trong đạo quán đợi chừng mười phút đồng hồ, Tần Thiên đột nhiên cảm giác được một đạo năng lượng khí tức từ đằng xa truyền đến. Hơn nữa đang nhanh chóng hướng về bên này, chỉ là không phải rất cường đại, cho đến cùng cũng chỉ là cấp bậc một sao cấp năm, đối Tần Thiên mà nói, yếu như con kiến.

Rất nhanh, âm thanh một chiếc xe hơi ở cửa ra vào vang lên, đã dừng lại. Lập tức, cửa đạo quán bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đầu trọc xuất hiện ở trước cửa, ăn mặc một bộ quần áo màu trắng.

Người này vừa vào cửa, chứng kiến cảnh tượng bên trong, lập tức sợ choáng váng, một hồi lâu đều chưa quay người trở lại.

Trên mặt đất còn có mấy tên đệ tử Sơn Mộc Đại Đảo chưa ngất đi nhìn thấy tên trung niên đầu trọc, lập tức mừng rỡ, giống như gặp được cứu tinh.

- Thác Quân, nhanh, giết người Trung Hoa kia, là hắn đã giết lão sư!

Một tên đệ tử của Sơn Mộc Đại Đảo hướng về phía tên đầu trọc hô lớn, chỉ vào Tần Thiên bên này, tên đầu trọc lập tức đi về phía Tần Thiên, trong mắt lộ ra hai ánh mắt sắc bén.

- Lão bà, là hắn sao?

Tần Thiên nhìn thấy tên đầu trọc kia quay sang hỏi Mộng Vũ, Mộng Vũ nhẹ gật đầu. Trong mắt cô ấy lộ ra vẻ phẫn nộ, chính là tên này đánh trọng thương cha của cô ấy, còn giết chết ông ấy, làm hại gia đình cô ấy.

- Được, tôi sẽ giúp cô từ từ hành hạ chết hắn, cô hãy ở chỗ này chờ!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ cười nói, hôn Mộng Vũ một cái, lập tức buông cô ấy ra, đứng lên.

Giờ phút này, tên đàn ông trung niên đầu trọc vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát:

- Tên Trung Hoa kia, mày dám giết chết bằng hữu của Sơn Khẩu Thác tao, tao sẽ bầm mày ra thành trăm mảnh!

- Sơn Khẩu Thác không phải là Sơn Mộc?

- Ngươi không phải người của gia tộc Sơn Khẩu sao?!

Tần Thiên nhìn tên đầu trọc nghi ngờ nói.

- Đúng vậy, chính là đệ nhất đại gia tộc ở Tokyo, người của gia tộc Sơn Khẩu, sợ rồi sao. Hừ! Sợ cũng vô dụng, giết người của Sơn Khẩu Thác này, mày nhất định phải chết!

Sơn Mộc Thác nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Hừ! Sợ, nực cười, tao còn muốn giết chết hết gia tộc của mày, tiêu diệt gia tộc của mày!

Tần Thiên cười lạnh nói, không nghĩ tới có thể gặp người của gia tộc Sơn Khẩu ở đây, vậy hắn càng muốn giết chết, báo thù cho Tây Đảo Hợp...

Bình Luận (0)
Comment