Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1421 - Chương 1426: Truy Xét

 Chương 1426: Truy Xét Chương 1426: Truy Xét Chương 1426: Truy Xét

- Khẩu khí thật lớn, tiêu diệt gia tộc Sơn Khẩu bọn ta, thật sự không biết sống chết. Ngươi cho rằng ngươi đánh bại được mấy người bình thường là có thể coi trời bằng vung, tự đại là người Trung Hoa. Bây giờ, ta sẽ cho ngươi nhìn xem, thực lực của Sơn Khẩu gia tộc chúng ta!

Sơn Khẩu Thác Quân nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói xong cả người liền lao đến chỗ Tần Thiên, cực kì nhanh chóng, lộ vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Tần Thiên, một quyền hung hăng nện tới mặt của Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thấy Sơn Khẩu Thác Quân đánh tới khẽ vươn tay, lập tức vững vàng nắm lấy cổ của hắn, giơ lên.

- A... A... !

Sắc mặt của Sơn Khẩu Thác Quân lập tức đại biến, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống này, dốc sức bắt đầu liều mạng vùng vẫy. Hai tay gắt gao cầm lấy bàn tay của Tần Thiên, muốn đẩy ra, nhưng căn bản không có biện pháp nào đẩy được. Hắn bị Tần Thiên véo chặt cổ hoàn toàn thở không nổi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Mộng Vũ ngồi bên cạnh ban đầu cảm thấy vô cùng lo lắng, sau khi nhìn thấy Tần Thiên nhẹ nhàng đã chế trụ được Sơn Khẩu Thác Quân, lập tức thở dài một hơi, đồng thời trong nội tâm vô cùng khiếp sợ. Bởi vì cô ấy biết rõ Sơn Khẩu Thác Quân thật sự lợi hại, cha của cô ấy có võ công cao cường như vậy cũng bị Sơn Khẩu Thác Quân cho mấy chiêu liền bị trọng thương mà tử vong. Nhưng Tần Thiên rõ ràng đơn giản như vậy có thể chế trụ được Sơn Khẩu Thác Quân, có thể nhìn thấy Tần Thiên mạnh cỡ bao nhiêu.

- Hừ! gia tộc Sơn Khẩu, gia tộc Sơn Khẩu chó má, một thứ rác rưởi!

Tần Thiên nhìn Sơn Khẩu Thác Quân đang bị hắn véo chặt không thở nổi căm ghét nói, sau đó ném mạnh hắn xuống mặt đất, giống như ném bao rác.

- Bành!

- A!

Sơn Khẩu Thác Quân bị Tần Thiên ném ngã trên mặt đất, vô cùng đau đớn hắn kiềm chế không nổi kêu thảm lên, bả vai đụng trên mặt đất, gãy xương, nửa người đều tê liệt mất.

Đám đệ tử của Sơn Mộc Đại Đảo chờ Sơn Khẩu Thác Quân đến cứu mạng, chứng kiến Sơn Khẩu Thác Quân mới một hiệp đã bị đánh bại, nội tâm đều nguội lạnh.

- Hừ!

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, thân người cúi xuống, giương lên nắm đấm, một quyền đập vào Sơn Khẩu Thác Quân đang nằm im trên mặt đất.

- Bành!

- Bành!

- Bành!

- Bành!

Một đấm, một đấm rồi lại một đấm. Tần Thiên nảy sinh ác tâm, vung nắm đấm đấm vào trên người Sơn Khẩu Thác Quân, khiến cả người Sơn Khẩu Thác Quân bị nện bẹp xuống mặt đất. Đầu của hắn bị Tần Thiên nện nát bấy, thân thể cũng bị đập nát, trên nắm tay Tần Thiên toàn bộ đều là máu tươi, vô cùng khó nhìn.

Tên Sơn Khẩu Thác Quân này cũng vừa đánh chưa được vài phút, một chiêu cũng không đánh xong, đã bị Tần Thiên giết chết, mà còn chết với trạng thái vô cùng thê thảm, có thể nói là cực kỳ bi thảm.

- Hừ! Đánh chết ngươi, lại ô uế tay của ta!

Tần Thiên nhìn Sơn Khẩu Thác Quân năm chết trên mặt đất khinh thường nói, đứng lên, thò tay lấy ra một cái khăn mặt xoa xoa tay, lau sạch sẽ vết máu trên tay, lập tức đi tới chỗ của Mộng Vũ.

- Tốt rồi, lão bà, hiện tại mọi thứ đã xong xuôi, chúng ta có thể đi!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ ôn nhu nói, bộ dáng hiện tại với tên ma đầu vừa rồi giết người không chớp mắt hoàn toàn khác nhau. Mộng Vũ nhìn thấy còn cho là cô ấy đã nhìn lầm, hoảng hốt, cảm thấy giống như là tồn tại hai người.

- Wuwo... Wuwo... Wuwo... !

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, rất nhanh đã tới gần bên này.

- Tần Thiên, không hay rồi, cảnh sát đã đến, anh đi mau, tôi ra đảm nhận tất cả mọi chuyện ở đây!

Mộng Vũ nhìn Tần Thiên sốt ruột nói.

- Nói lời ngốc nghếch gì vậy, bây giờ cô là nữ nhân của tôi, tôi làm sao có thể cho cô chịu tội. Hơn nữa, tôi là đàn ông, tôi làm chủ, an tâm đi theo tôi rời khỏi đây là được rồi!

Tần Thiên nói.

- Bành!

Vừa nói xong, cửa của đạo quán đã bị đạp ra, mấy người cảnh sát cầm súng chạy lên, tiến vào trong, chứng kiến cảnh tượng bên trong, đều hít một hơi lãnh khí, không hiểu ở đây xảy ra tình huống gì, đại đồ sát sao.

- Giơ tay lên, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!

Cảnh sát lập tức hướng về phía Tần Thiên hô lớn, rất nhanh xúm lại đi qua chỗ Tần Thiên, chuẩn bị bắt hai người Tần Thiên.

- Tôi không giơ tay, các người làm gì tôi?!

Tần Thiên cười lạnh nói.

- Nổ súng!

Cảnh sát lập tức hạ lệnh, cho người bắn hai người Tần Thiên.

- Phanh!

- Đùng!

- Đùng!

- Đùng... !

Lập tức, tiếng súng liên tiếp vang lên, tất cả cảnh sát toàn bộ nổ súng về phía Tần Thiên, có thể nói là cực kỳ qua loa, tùy tiện mà bắn lấy. Mộng Vũ bị hù cho sợ hãi đầu tựa vào trong ngực của Tần Thiên, mà đám đệ tử kia trên mặt đất nhìn thấy cảnh sát nổ súng, lập tức cực kỳ kích động.

Nhưng mà nhóm bọn hắn còn không có kích động được vài phút liền phát hiện có điều gì không đúng. Tất cả viên đạn bắn ra đang lơ lửng ở trước mặt Tần Thiên cách hơn mười centimet, không tiến thêm nữa, giống như bị một loại năng lượng vô hình ngăn chặn, những người cảnh sát kia đều choáng váng.

- Chết đi!

Tần Thiên vung tay lên, lập tức tất cả viên đạn toàn bộ bay ngược trở về, bắn về phía bọn hắn.

- Bạo!

- Bạo!

- Bạo!

- Bạo!...

Giờ khắc này, tất cả viên đạn vô cùng chuẩn xác chui vào trong đầu mỗi một người cảnh sát, khiến đầu của bọn hắn phát nổ, toàn bộ bỗng chốc té trên mặt đất, óc và máu tươi rơi đầy đất.

- Tốt rồi, không còn việc gì nữa, chúng ta đi thôi!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ nói.

- A... Không còn việc gì!

Mộng Vũ ngẩng đầu, nhìn nhìn, phát hiện cảnh sát toàn bộ đều bị Tần Thiên giết chết, lập tức tâm đều nguội lạnh, nghĩ ngợi:

- Giết chết cảnh sát, điều này nhất định sẽ khiến cho sự việc càng thêm nghiêm trọng, như thế coi như tiêu đời.

- Đi thôi!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ vẫn đang sợ choáng váng nói, ôm lấy eo của cô ấy, đi ra bên ngoài. Thuận tiện cho cả hai đều ẩn thân, miễn cho bị người khác nhìn thấy thì gặp phiền toái không cần thiết.

Đi ra bên ngoài, đã rất nhiều người hướng phía bên này xem xét, bởi vì nơi này có động tĩnh quá lớn, cảnh sát đều đã đến.

Tần Thiên nhìn đạo quán phía sau, lấy ra súng ngắn của người ngoài hành tinh lấy được trên chiến hạm, hướng về phía đạo quán bắn một phát súng, sau đó dùng năng lượng bảo vệ thân thể hai người.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ võ đạo quán bị nổ tung, mọi thứ đều vỡ vụn. Cả cửa ra vào và xe cảnh sát đều bị nổ, năng lượng khủng bố khiến tất cả bọn họ lật tung bay ra ngoài.

Mộng Vũ bị tiếng nổ kinh khủng sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn thấy vụ nổ đáng sợ đằng sau, lập tức muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện bạo tạc nổ tung không tạc trúng cô ấy chỉ cách đó vài mét, rất là kỳ quái.

- Đi thôi, không cần nhìn, chúng ta trở về nhà của cô, thu dọn đồ vật, sau đó rời đi, miễn cho cảnh sát tìm đến cô thì phiền toái!

Tần Thiên nhìn Mộng Vũ nói, đằng sau đã nổ cặn bã cũng không còn, đoán chừng cảnh sát cũng điều tra không được.

Rất nhanh, Mộng Vũ đã dẫn theo Tần Thiên về đến nhà, tất cả thi thể bên trong đã không nhìn thấy, chỉ còn lại có vết máu, hiển nhiên đã có người đến thu dọn.

Tần Thiên để cho Mộng Vũ thu dọn đồ vật trọng yếu, sau đó rời đi, thuận tay cho nổ tung nhà của Mộng Vũ, không để lại bất cứ dấu vết gì. Mà như vậy người khác sẽ hoài nghi đến, nhưng cũng giúp đám xã hội đen bớt chút phiền phức, Tần Thiên đoán chừng đám người xã hội đen cũng không dám đi ra làm chứng, nếu không bọn chúng cũng rước phải hậu quả. ...

Bình Luận (0)
Comment