Tần Thiên nhìn thấy đám háo sắc ngu dốt giống như đám háo sắc Trung Hoa thế giới bên ngoài, cực kỳ tức giận, thật sự là muốn đánh cho bọn chúng tả tơi một trận, chỉ tiếc ở đây không thể đánh nhau.
- Cút sang một bên, không quan tâm đến ngươi!
Tần Thiên nhìn tên thiếu niên nhà giàu kia lạnh lùng nói. Người xung quanh nghe được đều hít sâu một hơi, Tần Thiên có thân phận gì, rõ ràng là con trai của Tể tướng mà cũng dám hô to gọi nhỏ, thật sự là muốn chết rồi.
Quả nhiên, những lời này của Tần Thiên nói ra, càng thêm chọc giận tên thiếu niên này còn có hai tên thanh niên kia.
- Dân đen, ngươi dám nói với bổn thiếu gia ta như thế, ngươi đúng là chán sống rồi!
Tên thiếu niên đó chỉ vào sau ót Tần Thiên phẫn nộ quát.
- Lập tức quỳ xuống cho bọn ta, nếu không sẽ tịch thu tài sản, giết chết cả nhà ngươi!
- Đúng vậy, rõ ràng dám bất kính với bọn ta, không biết sống chết!
Hai tên thiếu niên kia cũng chỉ vào Tần Thiên quát, ba cái chỉ ngay ngắn hướng chỉ vào Tần Thiên, khiến cho Tần Thiên cực kỳ khó chịu, rất muốn đánh chết bọn hắn.
- Hừ! Quỳ xuống, nực cười, ta không quỳ, ngươi có thể làm gì ta, đánh ta sao, ngươi dám động thủ ở Thanh Nham thành, ngươi cứ thử xem!
Tần Thiên nhìn ba tên thiếu niên kia cười lạnh nói.
- Nực cười, với thân phận của bổn thiếu gia, động thủ thì thế nào, giết ngươi như giết heo giết chó, chịu chết đi!
Tên thiếu niên con trai Tể tướng căn bản không để ý đến quy củ của thành Thanh Nham, trực tiếp một quyền hung hăng nện tới Tần Thiên, bộc phát ra chiến lực khủng bố.
- Dừng tay! Không được phép ẩu đả!
Ngay lúc tên thiếu niên con nhà Tể tướng ra tay, một tiếng lớn vang lên, mấy người binh sĩ tuần tra nhanh chóng lao đến, nhưng tên thiếu niên hoa phục đó căn bản tựu không để ý tới, đã xuất thủ, vốn dĩ không có ý định thu hồi.
- Xíu... uu!
Tần Thiên nhìn thấy tên thiếu niên đó tấn công đến, cũng nhanh chóng ra tay ngăn cản, một quyền hung hăng chống trả.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, lập tức giữa hai người nổ tung, năng lượng kinh khủng tản ra, Tần Thiên và tên thiếu niên hoa phục cùng lúc bay ngược ra xa, bay ngược được vài bước thì dừng lại, đám người bên cạnh đều bị kinh hãi vội vàng bỏ chạy.
- Cũng mạnh đấy!
Tần Thiên nhìn tên thiếu niên này nói một câu, không nghĩ tới thực lực của đối phương đạt cảnh giới sáu sao cấp tám, rõ ràng có thể đánh bay hắn. Hơn nữa, thiếu chút nữa đánh cho hắn bị thương, đối với Tần Thiên mà nói cái này có thể nói là lần đầu tiên. Thực lực dưới cảnh giới bảy sao, mà một chiêu đã có khả năng khiến hắn có thể tổn thương. Không nghĩ đến một tên công tử quần là áo lượt này rõ ràng thiếu chút nữa có thể đánh bị thương Tần Thiên.
- Hừ! Đồ đê tiện, có chút thực lực, có thể không chết dưới một quyền của bổn thiếu gia, coi như ngươi mạng lớn!
Tên thiếu niên kia nhìn xem Tần Thiên lạnh lùng nói, không nghĩ tới một quyền của hắn không thể giết được Tần Thiên, làm cho hắn rất khó chịu. Hơn nữa nắm đấm của Tần Thiên cũng rất cứng, nện vào hắn có chút đau nhức, trong nội tâm vô cùng nén giận.
Đúng lúc này, binh sĩ tuần tra cũng đã đi đến. Tần Thiên nhìn thấy, dẫn đầu lại là tên đàn ông thấp bé mặc áo giáp lúc bọn họ vừa vào thành đã gặp, em trai của phu nhân Tướng quân, Tiền Tam, Bách phu trưởng.
- Các ngươi là người nào, dám ở bên trong thành Thanh Nham ẩu đả. Toàn bộ đi theo ta một chuyến!
Tiền Tam hướng về phía hai người phẫn nộ quát, con mắt xẹt qua ba người Thiên Hà, lộ ra vẻ mặt tham lam.
- Hừ! Thằng lùn chết tiệt, dám hô to gọi nhỏ đối với ta, nhìn cho rõ bổn thiếu gia là ai!
Tên thiếu niên con nhà Tể tướng khó chịu hướng về phía Tiền Tam nói, thò tay lấy ra một miếng lệnh bài màu vàng, bên trên điêu khắc lấy một con hết tiên hạc đang bay múa, đây là ký hiệu biểu tượng cho thân phận Tể tướng.
Tiền Tam nhìn thấy, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng cung kính nói:
- Đại nhân, tiểu nhân có mắt như mù, kính xin đại nhân tha tội!
- Hừ! Nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia là con trai độc nhất của Tể tướng đương triều, Hoàn Nhan Luật, dám lớn tiếng với ta, không muốn sống nữa à, quỳ xuống!
Tên thiếu niên con nhà Tể tướng nhìn Tiền Tam quát lạnh.
- Phù phù!
Tiền Tam lập tức quỳ xuống, mấy tên thủ vệ khác cũng nhanh chóng quỳ xuống, không nghĩ tới lại chọc phải con trai của Tể tướng đương triều, lúc này phiền phức càng lớn.
Hoàn Nhan Luật nhìn bộ dạng Tiền Tam quỳ xuống, lập tức cực kỳ đắc ý, nhìn vào Tiền Tam đang quỳ trên mặt đất nói:
- Biết rõ bổn thiếu gia đi cùng với ai không, nói cho ngươi biết, hai người bên cạnh bổn thiếu gia một người chính là con trai của đại thần Tài Chính, một người là con trai của Tổng đốc ba quân hậu cần. Còn có, Lục công chúa được đương kim Hoàng Thượng sủng ái nhất!
Nói xong Hoàn Nhan Luật chỉ vào cô gái áo tím bên kia, lập tức những người xung quanh đó vừa nghe xong lời Hoàn Nhan Luật nói, nhao nhao hướng nhìn về phía cô gái áo tím bên kia, toàn bộ quỳ xuống.
- Thảo dân bái kiến công chúa!
Nguyên một đám vội vàng nói, thấy công chúa mà không quỳ xuống hành lễ thì chính là tử tội. Nhưng đám người Tần Thiên lại không quỳ xuống, đôi chân này, dùng để quỳ xuống lạy cha lạy mẹ, tuyệt đối không quỳ trước những người khác, Tần Thiên tuyệt đối không có khả năng quỳ xuống.
Giờ phút này cô gái áo tím sắc mặt rất là khó coi, đương nhiên cô ấy không phải là vì Tần Thiên không quỳ xuống, mà là bất mãn Hoàn Nhan Luật một tên ngu xuẩn, cứ như thế hô hào khoe mẻ, khiến cho ai ai cũng biết thân phận của cô ấy, muốn ngăn cản cũng không kịp.
- Hoàn Nhan Luật, đã đủ rồi!
Cô gái áo tím nhìn Hoàn Nhan Luật lạnh lùng nói.
- Vâng! Công chúa, người đừng nóng giận!
Hoàn Nhan Luật vội vàng nói, bộ dạng rất là sợ hãi, lập tức nhìn về phía bọn người Tần Thiên, sắc mặt thay đổi trở nên khoa trương.
- Hừ! Nhìn thấy công chúa còn không quỳ xuống, lẽ nào lại như vậy, dám khi quân phạm thượng, chính là tội chết. Còn dám công khai đối nghịch với bổn thiếu gia, bỏ qua quyền uy triều đình, không thể tha thứ. Bây giờ ta hoài nghi các ngươi là người của Tử Kim hoàng triều phái tới, muốn cướp lấy thành trì Đại Yến ta, lập tức bắt bọn chúng lại cho ta, đưa vào thiên lao!
Hoàn Nhan Luật chỉ vào bọn người Tần Thiên phân phó cho Tiền Tam nói, đơn giản hắn chỉ cần cưỡng ép bày ra một số tội danh cho bốn người Tần Thiên, định tội cho bốn người bọn họ.
- Ngươi có phải mất não hay không a!