Tống Quận Ngọc đã quen biết Tần Thiên, Tần Thiên thế nhưng là khách hàng lớn của cô ấy, chứng kiến ba đại trưởng lão động thủ đối với Tần Thiên, đánh chết cũng không hay, như thế cô ấy sẽ mất đi một mối làm ăn lớn, cho nên lập tức liền bay ra.
- Tống chưởng quỹ, cô có chuyện gì?
Một trưởng lão nhìn thấy Tống Quận Ngọc bay ra, nghi hoặc hỏi.
Tống Quận Ngọc nhìn trưởng lão vị một cái, sau đó bay đến bên cạnh bốn người Tần Thiên, nhìn sang ba đại trưởng lão nói:
- Tần Thiên chính là người của Tống gia ta, kính xin ba đại trưởng lão cho chút mặt mũi, hết thảy tổn thất ở đây đều do ta phụ trách, thế nào?
Lời này của Tống Quận Ngọc, hiển nhiên là muốn bảo vệ Tần Thiên, ai cũng đều không nghĩ tới, mọi người vội vàng âm thầm suy đoán. Tần Thiên và Tống gia có quan hệ như thế nào, không phải cố ý ỷ vào quan hệ của hắn và Tống gia mới dám làm càn như thế.
Trong nháy mắt, bộ dáng suy đoán gì cũng có.
Ba đại trưởng lão ai cũng không nghĩ tới Tần Thiên lại có mối quan hệ với Tống gia, như vậy thì phiền toái. Thành Thanh Nham có vẻ ngoài là phủ thành chủ, nhưng trên thực tế, lại là của năm đại gia tộc, thành chủ bất quá là bộ mặt của nơi này mà thôi, người của ngũ đại gia tộc mới là chính thức.
- Tống tiểu thư đã nói như vậy, vậy cứ làm như thế, cáo từ!
Một trưởng lão nói, nói xong trực tiếp bay đi mất, Tống gia ra mặt, chuyện này, ai cũng không dám náo loạn, người vây xem đều vội vàng rời đi.
Sắc mặt của bọn người Hoàn Nhan Luật đều cực kỳ khó coi, chuyện của năm đại gia tộc cho dù là hoàng đế cũng không thể can dự, bọn hắn cũng không dám nói gì, miễn cho chọc giận Tống gia thì phiền toái.
Chỉ là Hoàn Nhan Luật căn bản không tin tưởng Tần Thiên và Tống gia thật sự có quan hệ, nếu có quan hệ Tống gia trễ như vậy mới xuất hiện sao, trong lúc này tất nhiên là có tấm màn đen ở đằng sau.
- Hừ! Dân đen, chọc Hoàn Nhan Luật ta, dù có năm đại gia tộc che chở, ta cũng sẽ giết ngươi, trừ phi ngươi không ra khỏi thành.
Hoàn Nhan Luật trong nội tâm thầm nghĩ, lập tức liền bay mất, những người khác cũng bay đi, Lục công chúa liếc nhìn Tần Thiên sau đó cũng quay người rời đi.
Trên mặt đất Tiền Tam nhìn thấy Tần Thiên rõ ràng có mối quan hệ với Tống gia, trực tiếp nằm trên mặt đất giả chết, miễn cho bị Tần Thiên giáo huấn.
Nhưng Tần Thiên hiển nhiên không để ý đến tên tiểu tốt này, theo chân Tống Quận Ngọc rời khỏi nơi này, hướng phía Tống gia mà đi... ...
Tống gia.
- Tống chưởng quỹ, vừa rồi thật sự đa tạ cô!
Tần Thiên nhìn xem Tống Quận Ngọc cười nói, nếu không phải nhờ có sự giúp đỡ của Tống Quận Ngọc, hắn đại náo toàn bộ thành Thanh Nham, đến lúc đó không chừng sẽ phát sinh chuyện lớn. Nhưng có thể khẳng định chính là, hắn không cách nào tham gia hội đấu giá, không cách nào mua được chiến kỹ.
- Không cần khách khí, tiện tay mà thôi, bốn vị là khách quý của Tống gia chúng tôi, đầy hứa hẹn, chúng tôi tự nhiên sẽ ra tay tương trợ!
Tống Quận Ngọc nhìn Tần Thiên khẽ mỉm cười nói, nói tiếp:
- Tần công tử tuổi còn nhỏ, thực lực phi phàm, theo sau bên người lại là ba mỹ nữ tựa như thiên tiên. Tiểu nữ suy đoán, Tần công tử chắc là xuất thân từ ba đại môn phái, chỉ có thể là như vậy!
Tần Thiên như thế lại dám càn quấy với người của triều đình, lớn mật như thế, bên trong Đại Yến hoàng triều, ngoại trừ năm đại gia tộc thì chỉ có thể là người của ba đại môn phái, nếu không thì còn người nào dám làm như vậy. Tống Quận Ngọc đoán chừng Tần Thiên có thể là chưởng môn của môn phái nào đó trong ba đại môn phái hoặc là đệ tử của trưởng lão nào đó đi ra rèn luyện.
- Ha ha! Tống chưởng quỹ, không biết ở đâu có khách điếm tốt một chút, xin giới thiệu cho chúng ta!
Tần Thiên trực tiếp chuyển đổi chủ đề, cái này chủ yếu là để mê hoặc Tống Quận Ngọc, bởi vì cố ý không nói như vậy, tránh né mập mờ, rất dễ dàng để cho người ngộ nhận là Tần Thiên chính là người của ba đại môn phái.
Xác thực như thế, Tống Quận Ngọc nghe xong lời Tần Thiên nói, lập tức xác định Tần Thiên nhất định là người của ba đại môn phái, lời nói của Tần Thiên rồi hiển nhiên là biến tướng thừa nhận.
- Tần công tử, ngài chính là khách quý của Tống gia chúng tôi, ở trong khách điếm bên ngoài, chẳng phải là ném đi mặt mũi của Tống gia chúng tôi. Nếu như công tử không chê bai, Tống gia ta cũng có vài phòng trọ!
Tống Quận Ngọc nhìn Tần Thiên nói.
- Chuyện này cũng quá mắc công cho chưởng quầy rồi!
Tần Thiên cố ý chối từ nói.
- Như thế nào, chỉ cần Tần công tử và phu nhân không chê bất tiện!
Tống Quận Ngọc tiếp tục nói.
- Chưởng quầy đã nhiệt tình như vậy, tại hạ lại chối từ thì không tốt, vậy thì cảm ơn chưởng quầy, phiền cô rồi!
Tần Thiên làm bộ khách khí nói, trên thực tế sớm đã muốn đồng ý.
- Thế thì tốt, Tần công tử và phu nhân mời đi theo ta!
Tống Quận Ngọc nói xong liền đứng lên, dẫn theo mọi người đi về phía hậu viện, xuyên qua mấy hoa viên, đi vào một sân nhỏ sâu bên trong Tống gia, để cho bọn người Tần Thiên đi vào.
- Chính là nơi này, tiểu nữ nghỉ ở bên cạnh, Tần công tử có cần cái gì, thì cứ tới tìm ta. . Trước ta dẫn mọi người đi xem phòng!
Tống Quận Ngọc nói liền dẫn bốn người Tần Thiên đi vào bên trong.
Đẩy cửa ra, bên trong rất lớn, trang trí cổ kính, quét dọn vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên ở đây mỗi ngày đều có người quét dọn.
Tống Quận Ngọc dẫn theo bốn người Tần Thiên tham quan một chút, cho người bố trí hai người thị nữ, sau đó không quấy rầy, quay người đi khỏi.
- Chậc chậc, không nghĩ tới có thể làm chỗ dựa miễn phí, còn có nơi để ở, vận khí của ta thật đúng là tốt!
Tần Thiên nằm ở trên giường vẻ mặt vô cùng đắc ý, một tay thò bên dưới Thiên Hà, ngã xuống trên người, một chân móc lại. Hai người Liễu Như Thích và Tây Đảo Hợp cũng thế nhao nhao ngã xuống hai bên của Tần Thiên.
- Lão bà, các em nói xem, có phải ta nên chúc mừng một chút hay không!
Tần Thiên nhìn bọn họ mắt híp lại vẻ mặt hèn mọn nói, vừa nói một bên tay đã đặt ở trên mông Thiên Hà sờ soạng, nắn nót lấy.
- Ưm!
Thiên Hà lập tức phát ra một tiếng ngâm khẻ, sắc mặt trở nên ửng đỏ.
- Lão công, em cũng muốn!
Tây Đảo Hợp bu lại, hôn lên môi của Tần Thiên, cái lưỡi nhỏ thơm tho linh xảo chui vào trong miệng Tần Thiên cố gắng khuấy đảo. Liễu Như Thích cũng không dám lạc hậu, cầm lấy tay còn lại của Tần Thiên, nhét vào trong quần áo của cô ấy, đặt vào trên bộ ngực cao ngất.
Ba người bọn họ giống như nữ sói đói, bắt đầu cởi áo nới dây lưng, thuận tay cũng giúp Tần Thiên cỡi hết, trong nháy mắt, bốn người trần trụi trơn bóng nằm ở trên mặt giường lớn.
- Cát và!
- Cát và!
Yêu thú Tiểu Bạch rất là tức giận kêu lớn lên, bụm mặt, bộ dạng giống như rất là ngượng ngùng.
- Tiểu Bạch, đi ra, cho ngươi ăn, đi qua bên kia chơi!
Tần Thiên vô cùng hào sảng móc ra một khối Thiên Nguyên thạch cực phẩm, ném bay thẳng đến chỗ của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức liền nhận lấy, hưng phấn chạy qua một bên, cờ-rắc cờ-rắc bắt đầu ăn.
Tần Thiên nhanh chóng đè lên người Thiên Hà, rong ruổi lên, hai tay không quên đặt lên trên người của hai người Tây Đảo Hợp với Liễu Như Thích nhào nặn, rất khoái lạc.
Chỉ chốc lát, trong phòng liền vang lên âm thanh của ba người Thiên Hà, để cho hai người thị nữ đứng ngoài cửa đều xấu hổ không thôi... ...
Bên ngoài, Tống Quận Ngọc đang tiến vào trong sân, vừa đi vào trong sân, liền nghe được âm thanh kêu rên từ trong phòng truyền đến, nhìn lại bộ dạng xấu hổ của hai người thị nữ, lập tức đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Tống Quận Ngọc cũng đỏ lên, vội vàng quay người rời đi, trong miệng đánh giá thấp vài câu, không biết đang nói cái gì. ...